Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngay khi bà Thương chuẩn bị làm thủ tục, đột nhiên có người tới nói cho bà biết, có người đã thanh toán chi phí một năm, không cần chuyển phòng bệnh.
“Ai?” Bà Thương kinh ngạc hỏi.
Từ sau khi Thương gia xảy ra chuyện, những người của Thương gia đã sớm chạy mất rồi.
Mà những người còn lại, người có thể giơ tay giúp đỡ có mấy ai?
“Không biết là ai, là một người đàn ông, đeo khẩu trang và đội mũ, rất cao. A, đúng rồi, hắn ôm theo một con mèo.”
Mèo?
Bà Thương nhớ kỹ Thương Vu Thành từng nói, Thương Khí nuôi một con mèo… Là nó sao?
Khi Thương Khí rời khỏi bệnh viện, đặt Sơ Tranh ở trên tay lái phụ.
—— Tại sao anh phải giúp bọn họ?
Thương Khí thắt dây an toàn lên: “Nguyệt Bán, là bà ấy kiên trì muốn sinh ra tôi, nhiều năm như vậy, mặc dù bà ấy chưa từng bảo vệ tôi, nhưng cũng chưa từng tổn thương tôi.”
Hắn không phải vì Thương Vu Thành.
Hắn chỉ vì người sinh ra hắn mà thôi.
—— Anh có nghĩ tới không, có lẽ là Thương gia nợ anh thì sao?
Thương Khí: “hả?”
—— Công việc của anh cũng phải tiếp xúc với không ít người, chưa từng có ai xảy ra chuyện gì đúng không.
Thương Khí hơi trầm mặc, thì thầm một tiếng: “Thời gian chúng tôi tiếp xúc cũng cũng không dài.”
—— Anh và người Thương gia tiếp xúc có lâu bao nhiêu? Không phải cũng chỉ vẻn vẹn đối mặt một cái thôi sao?
Thương Khí: “…”
—— Tai tinh là người nhà họ Thương nói, đó là bọn họ áp đặt cho anh.
—— Thương Khí, cho tới bây giờ anh đều không phải.
【 Tiểu tỷ tỷ thêm một câu! 】 Vương Giả online dạy học.
Thêm cái gì?
【 Anh là ngôi sao may mắn của em. 】
“…”
Không muốn!
Ta gặp phải hắn liền xui xẻo, may mắn chỗ nào?
【…】 Gỗ mục không thể điêu khắc được!
Cho dù tiểu tỷ tỷ ngẫu nhiên thông suốt, thì đó cũng là chỉ là ngẫu nhiên!
Khi nên thẳng thì tuyệt không mập mờ.
Thương Khí chưa từng nghĩ tới, có một ngày sẽ có người nói với hắn câu này, cho tới bây giờ hắn đều không phải là tai tinh…
Rốt cuộc là hắn nợ Thương gia, hay là Thương gia nợ hắn, đã không quan trọng nữa rồi.
Thương Khí nhìn cục bông trắng như tuyết trên tay lái phụ một chút, thở ra một hơi, khóe miệng khẽ nhếch.
“Chúng ta về nhà đi.”
—— Ừ.
–
Thương gia suy tàn trở thành chủ đề nghị luận nhiệt tình trong vòng tròn, nhưng cái đề tài này trôi qua theo thời gian, dần dần cũng không ai đề cập đến nữa.
Cho dù ngẫu nhiên ngắc đến, thì cũng là khẽ lắc đầu.
Sau khi Thương Khí tĩnh dưỡng tốt, tiếp tục kế hoạch cho tuần diễn, lục tục biểu diễn, phải đến tầm cuối năm mới kết thúc.
Đằng sau còn có chút công việc, nhưng Thương Khí đều đẩy hết.
Lúc này người trong cuộc đang mở đồ hộp cho mèo, rót vào trong mâm đặt ở bên khóm hoa.
Mấy con mèo lớn xông từ trong bụi cỏ ra, hướng về phía Thương Khí meo meo lấy lòng một trận.
Có ăn chính là ba ba!
Sơ Tranh nằm trong ngực Thương Khí, nhìn hắn cẩn thận thu đồ hộp lại, một tay ôm cô đứng dậy.
Kế tiếp còn phải đưa không ít đồ hộp cho mèo đến nơi khác, trước kia việc này đều do bọn vệ sĩ làm, ngày hôm nay Thương Khí tâm huyết dâng trào muốn đi xem.
Kết quả Thương Khí phát hiện mèo nhà hắn, hình như đã nhận thầu mèo của toàn thành phố rồi.
Di chuyển từ sớm đến buổi chiều, lúc này mới miễn cưỡng cho ăn xong.
Sơ Tranh nằm sấp ở trên ghế sofa nhìn bảng trò chơi.
[ Chủ tuyến: Mời người chơi trở thành nữ vương mèo, tiến độ 80%]
Tiến độ đến đây thì đứng im bất động.
Cho dù cô đến thành phố sát vách nhận tiểu đệ cũng không được…
Thế này bảo ta chơi thế nào đây?
Thương Khí tắm rửa xong ra, ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh, nhìn lên máy tính bảng đang bày trước mặt cô một chút: “Em đang làm gì thế?”
“Mua đất.”
“Mua đất?” Thương Khí nghi hoặc: “Mua đất làm gì?”
“Nuôi mèo.”
“…”
Mua đất nuôi mèo?
Thủ tục mua đất phức tạp, Sơ Tranh là một con mèo chắc chắn không giải quyết được, Thương Khí vốn cho rằng Sơ Tranh sẽ bảo mình giúp, kết quả hắn chờ hai ngày, Sơ Tranh đều không đến tìm mình.
Sau đó cũng không lâu lắm, Thương Khí liền trông thấy mấy tờ giấy chứng nhận nhà đất trong nhà.
Thương Khí: “!!!!”
Cô mua về bằng cách nào!
Thương Khí gọi vệ sĩ Lão Đại tới hỏi, có từng giúp Sơ Tranh mua đất không.
Vệ sĩ Lão Đại: “…”
Ngài đang đùa tôi à!
Mặc dù Nguyệt Bán không giống những con mèo khác, nhưng loại chuyện như mua đất này có chút huyền ảo đó!
Hiển nhiên trong đoàn vệ sĩ cũng không ai giúp đỡ cả.
Thương Khí tự suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra được rốt cuộc Sơ Tranh nhờ ai đi xử lý.
Luôn cảm giác mèo nhà mình nuôi tiểu bạch kiểm khác ở bên ngoài.
Cảm giác này phi thường khó chịu.
“Nguyệt Bán.” Thương Khí nghiêm mặt đi tìm Sơ Tranh.
Con mèo nhỏ nghiêng đầu xuống, im ắng hỏi: Chuyện gì?
Thương Khí chỉ vào văn kiện bày trên bàn: “Chuyện này ai giúp em xử lý?”
Sơ Tranh lật văn kiện ra, chỉ chỉ chữ ký ở sau cùng.
Đây không phải rất rõ ràng sao? Nhìn không thấy sao?
Thương Khí trông thấy thứ này, đầy trong đầu đều là “mèo của tôi có chó khác ở bên ngoài”, ngay cả kiến thức thông thường cũng quên mất.
Nhưng mà…
“Đỗ Bái? Em thân quen với cậu ta như vậy từ khi nào thế?” Đã quen thuộc đến mức nhờ Đỗ Bái giúp cô mua đất! Con sen đường đường chính chính như hắn cũng không có đãi ngộ này đâu!
—— Cũng không có.
Chính là anh ta phá đổ Thương gia nha.
Đỗ Bái bên kia làm việc tương đối dễ dàng, đương nhiên là bảo anh ta đi.
Thẻ người tốt là dùng để sủng, không cần đi làm những chuyện phiền toái này.
“Về sau loại chuyện này để tôi đi làm là được, nhớ chưa.”
Sơ Tranh rất qua loa gật đầu.
Kết quả chính là lần sau vẫn không tìm Thương Khí.
Thương Khí: “…”
Có loại cảm giác mình sắp bị vứt bỏ.
Lúc ăn tết, Thương Khí mang theo Sơ Tranh đi ra ngoài, không biết bị ai chụp được, up lên trên mạng, tấm hình kia trong nháy mắt nổi tiếng.
Người đàn ông trường thân ngọc lập, phong thần tuấn lãng, trong ngực ôm một con mèo trắng như tuyết, tuyết trắng mênh mang triệt để hư hóa thành bối cảnh.
Tấm hình này nhấc lên nhiệt độ không nhỏ ở trên mạng, nhưng người trong cuộc cũng không đáp lại gì, một người một mèo đang vui sướng ăn cá khô nhỏ ăn tết.
–
Sơ Tranh mua đất xong, lại bắt đầu xây nhà.
Dự toán đầy đủ, cho nên toàn bộ tiến trình giống như ngồi hỏa tiễn.
Phong cách của nhà giống như lâu đài vậy, chiếm diện tích lớn, gần đó còn có những kiến trúc cỡ nhỏ khác, hoàn toàn chính là kiểu dáng một làng du lịch.
Thương Khí không biết Sơ Tranh xây một nơi như thế để làm gì.
Mãi đến khi…
Sơ Tranh đưa những con mèo kia vào.
Thương Khí: “…”
Có tiền không có chỗ tiêu sao?
Sơ Tranh thuê chuyên gia kiến tạo chỗ kia, đồ mèo ăn mèo dùng đều là nhất tốt.
Người làm việc ở bên trong đều cảm thấy những con mèo này quá hạnh phúc, sống còn tốt hơn cả người.
Cũng không biết là ai quay một video đăng lên trên mạng, lâu đài mèo rất nhanh liền nổi tiếng, hấp dẫn không ít nhân sĩ yêu mèo đến xem.
Trên mạng càng ngày càng nhiều video lộ ra, người tới cũng càng nhiều.
Đỗ Bái thương lượng với Sơ Tranh có thể thu phí, Sơ Tranh ngôn từ chính nghĩa cự tuyệt.
Vất vả lắm mới tiêu được tiền, sao có thể kiếm về.
Không chỉ không thể kiếm, Sơ Tranh còn cho người xây tường vây ở bên ngoài, không cho người ta đi vào.
Cô xây dựng nơi này, cũng không phải để bọn chúng đến cho người ta vây xem.
Hơn nữa lưu lượng người lớn như vậy, ai biết những người này có thể mang theo virus gì đó hay không, nếu như mà xảy ra chuyện gì, vậy thì sẽ chết nguyên một mảnh đấy.
Nhưng người tới cũng không giảm bớt, mỗi ngày đều có người ở bên ngoài muốn vào, vì phòng ngừa những người này leo tường, trên tường cũng giăng cả lưới điện.
“Tiếp tục như thế cũng không phải cách.” Thương Khí đề nghị với Sơ Tranh: “Nếu không thì em làm thêm một nơi giống như vậy nữa, để một số mèo to gan hơn hoạt động ở bên kia, có thể cho người ta vào.”