Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh mang theo Nghênh Hương hồi phủ, đúng lúc đụng vào Chân Nhu ở cửa ra vào.
Dĩ vãng Chân Nhu đều trang điểm cầu kì, ăn mặc tinh xảo.
Lúc này Chân Nhu khí sắc không tốt, nhìn nhu nhu nhược nhược, làm cho người ta thương hại.
Nhưng mà…
Đây rõ ràng cũng là trang điểm tỉ mỉ mà ra!
Làm gì có ai thân thể suy yếu mà còn đúng mực thỏa đáng như thế, cũng không chật vật, lại vừa vặn làm cho người ta sinh lòng thương hại.
Chân Nhu nhìn thấy Sơ Tranh, trong mắt đẹp chợt lóe lên vẻ oán độc, nhưng ả đã có kinh nghiệm, nhún người hành lễ.
Tư thái hạ xuống cực thấp, hoàn toàn khác biệt như kiểu gặp mặt là diễu võ giương oai lúc trước.
“Tham kiến Hoàng tử phi.”
Sơ Tranh mắt nhìn thẳng, đi qua bên cạnh ả, giống như ả chỉ là hoa dại cỏ dại ven đường, không đáng được để mắt tới.
Chân Nhu siết chặt khăn tay, ánh mắt oán độc nhìn Sơ Tranh rời đi.
Ban đêm, Trường Tôn Hành mang người tới.
“Tam hoàng tử, ngươi tới làm gì?”
Hôm nay ta không làm gì mỹ nhân của ngươi nha!
“Hoàng tử phi, ngươi là phu nhân của ta, ta đến chỗ ngươi, có gì không thể?” Trường Tôn Hành hừ lạnh một tiếng.
“…”
Trường Tôn Hành rõ ràng là định ngủ lại đây, làm sao Sơ Tranh có thể cho phép, không nói hai lời liền đẩy Trường Tôn Hành ra ngoài.
“Yến Sơ Tranh!”
Trường Tôn Hành thẹn quá hoá giận, cắn răng nghiến lợi gọi tên cô.
“Tam hoàng tử, nơi này không chào đón ngươi.”
Trước đó Trường Tôn Hành bị giam ở bên ngoài viện, bây giờ vẫn là như vậy, cô lạt mềm buộc chặt thì cũng phải có mức độ.
“Yến Sơ Tranh, đây không phải chuyện ngươi muốn à? Ngươi giả vờ cái gì? Ngươi mở ra cho ta!”
Giọng điệu kia của Trường Tôn Hành giống như là đang nói, ta đến ngủ với ngươi cũng là nể mặt ngươi, ngươi phải mang ơn đi.
“Tam hoàng tử, chứng vọng tưởng là bệnh, trị sớm đi.” Ngươi là cái thá gì, cũng muốn vào cửa của ta, leo lên giường của ta!
Con ngươi Trường Tôn Hành co rụt lại, cắn răng nghiến lợi cảnh cáo: “Ngươi đừng quên thân phận của mình.”
“Ồ.” Sơ Tranh vịn cửa, ngữ điệu không nhanh không chậm: “Ngươi không vui thì hưu ta đi!”
“Ngươi…”
Rầm —
Trường Tôn Hành còn chưa nói hết lời, cửa phòng đã bị đóng lại, mang theo gió, đập cho Trường Tôn Hành một mặt.
Nàng ta vậy mà thật sự dám…
Trường Tôn Hành đứng trong gió rét, huyết dịch khắp người đều bị đông cứng lại, lạnh thấu xương.
Rầm —
Trường Tôn Hành tức giận, đạp một cước lên trên cửa.
Động tĩnh cực kỳ lớn, Sơ Tranh ở bên trong nghe đến mi tâm cũng nhảy lên.
Tính tình vẫn còn rất lớn, ai mà không biết đạp chứ?
Sơ Tranh giơ chân lên chính là một cước, ghế bị cô đạp bay, đập trên cửa, nghe rầm một tiếng.
Sau đó bên ngoài không có động tĩnh gì nữa.
Nghênh Hương rụt cổ lại, run lẩy bẩy.
Chờ giây lát, Nghênh Hương thận trọng nói: “Tiểu thư, ngài chọc giận Tam hoàng tử như thế thật sự không có chuyện gì sao? Lỡ như Tam hoàng tử thật sự muốn cùng ngài…”
Đằng sau Nghênh Hương không dám nói.
Sơ Tranh biết nàng muốn nói gì.
“Chỉ có ta hưu hắn, làm gì đến phiên hắn.” Giọng điệu của Sơ Tranh rất phách lối, Nghênh Hương nghe đến hơi sửng sốt.
Xem ra tiểu thư thật sự không thích Tam hoàng tử nữa…
Sơ Tranh phất tay bảo Nghênh Hương lui xuống.
Cô đi dạo ở gian phòng một lát, kêu Sư Dịch một tiếng.
Sư Dịch không lập tức xuất hiện, vài giây sau mới đi từ cửa sổ vào: “Tiểu thư.”
Sơ Tranh nhìn hắn một chút: “Gần đây ngươi trốn tránh ta làm gì?”
“Thuộc hạ không có.”
“Ngươi có.”
Cho rằng ta ngốc chắc?
“…”
Sư Dịch không lên tiếng, chuyên tâm nhìn chằm chằm nền gạch, giống như có thể nhìn ra một đóa hoa vậy.
Sơ Tranh đi đến chỗ ghế đu nằm xuống, mũi chân chống vào mặt đất, nhẹ nhàng dùng sức, ghế đu kẹt kẹt lắc lư.
Âm thanh kia rất nhỏ, giọng nói của cô gái chậm rãi vang lên: “Chuyện này đó ta nói với ngươi, ngươi suy xét thế nào rồi?”
– – Vậy ngươi muốn làm người trong lòng của ta không?
Câu nói này không chút phòng bị hiện lên trong đầu Sư Dịch.
“Tiểu thư, thuộc hạ thân phận hèn mọn, không dám trèo cao.”
“Ngươi từ chối ta?” Thẻ người tốt muốn bay rồi!
“…”
Sư Dịch không nói lời nào, ý tứ chính là đúng thế đấy.
Cô là một Hoàng tử phi, đột nhiên nói với hắn loại lời này…
Sư Dịch cảm thấy mình không trốn tránh cô đã được tính là trấn định rồi.
“Tới đây.”
Sư Dịch chần chờ.
Sơ Tranh híp mắt lại: “Làm sao, ngươi không nghe lời ta?”
Cô gái trên ghế xích đu hơi hung dữ, Sư Dịch chần chờ một chút, chuyển đến bên cạnh Sơ Tranh, vẫn duy trì khoảng cách nhất định.
Sơ Tranh giơ tay kéo cổ tay hắn.
Sư Dịch giật mình, theo bản năng tránh thoát.
Nhưng mà lực đạo chế trụ cổ tay hắn giống như kìm sắt, làm cách nào cũng không tránh thoát được.
“Tiểu thư, người…”
Sơ Tranh kéo cổ tay hắn, dùng sức kéo về phía cô, Sư Dịch lại không dám động võ với cô, bị ép khom người xuống.
Bàn tay cầm cổ tay hắn vừa mềm mại lại có độ ấm, dán lên làn da hắn, từ từ giao động khắp toàn thân.
Nhịp tim của Sư Dịch bỗng dưng mất quy luật.
Sơ Tranh đẩy ngón tay đang nắm thành quyền của hắn ra, nhét đồ vào trong lòng bàn tay hắn, sau đó bỗng dưng buông lỏng tay.
Sư Dịch nhìn đồ vật nhỏ bé trong lòng bàn tay, là một khối ngọc bội tinh xảo, chất lượng ngọc thượng thừa, trơn bóng ấm áp.
Hầu kết Sư Dịch lăn lộn, tận lực coi nhẹ cảm giác trên cổ tay, nghi hoặc lên tiếng: “Tiểu thư?”
“Tặng ngươi.”
“Thứ quý giá như thế…”
“Mạng của ta càng quý giá hơn.” Sơ Tranh cắt ngang lời hắn: “Cho nên ngươi hãy cất kỹ.”
Sơ Tranh nói xong cũng nhắm mắt lại, phất phất tay giống như đuổi ruồi.
Sư Dịch nhìn chằm chằm ngọc bội trong tay, cảm thấy câu nói kia của Sơ Tranh có chút không đúng…
Thật lâu sau hắn nắm chặt ngọc bội, lặng yên không tiếng động rời đi.
–
Sau khi Sơ Tranh từ chối Trường Tôn Hành, Trường Tôn Hành cũng biết xấu hổ, hơn mười ngày không lộ diện.
Mà cũng không lâu lắm, Sơ Tranh liền nghe nói Chân Nhu mang thai.
Chân Nhu mang thai, triệt để làm ngăn cách của Trường Tôn Hành đối với Chân Nhu biến mất, thứ gì tốt cũng đưa đến Thủy Tâm Các, còn phái không ít người qua hầu hạ cho tốt.
Tất cả mọi người vây quanh Thủy Tâm Các bên kia, Sơ Tranh bên này tự nhiên bị chậm trễ đi không ít.
Nghênh Hương tức thành mặt bánh bao, mặt mũi tràn đầy lửa giận đi vào.
“Sao thế?”
Nghênh Hương tủi thân cáo trạng: “Vừa rồi nô tì đến phòng bếp lấy nguyên liệu nấu ăn, muốn bồi bổ thân thể cho ngài, nhưng bên kia lại nói không có! Rõ ràng là lừa gạt nô tì, rõ ràng nô tì nhìn thấy bọn họ đưa hết đồ đến Thủy Tâm Các rồi!”
“Vị kia mang thai, bây giờ từ trên xuống dưới trong phủ đều cung phụng nàng.”
“Tiểu thư, cứ tiếp tục như thế thì ngài làm sao đây!”
Sơ Tranh kiên nhẫn nghe Nghênh Hương bực tức xong, lấy từ tay áo Sơ Tranh ra mấy tờ ngân phiếu đưa tới: “Chút chuyện nhỏ, cầm đi mua, không đủ còn có.”
Nghênh Hương giậm chân một cái: “Tiểu thư!” Sao ngài không sốt ruột chút nào chứ! Nếu như Chân Nhu bên kia thật sự sinh hạ con trai, vậy thì sẽ là con cái của Hoàng gia, đến lúc đó Tam hoàng tử sẽ còn nhẫn nhịn mà không phân vị cho ả sao?
Sau đó lại là mẫu bằng tử quý…
Nghênh Hương nghĩ thôi là đã cảm thấy đáng sợ.
“…”
Thế nào?
Còn không vui sao?
Không phải có tiền rồi sao?
Ngươi muốn mua bao nhiêu thì mua, có gì không tốt?
Nghênh Hương khẽ cắn môi, không dám nói ra những suy nghĩ của mình: “Đây là bạc của ngài, giống nhau được sao? Người trong phủ chính là đám nịnh bợ!”
“…”
Chuyện này không phải ngươi đã sớm biết rồi sao?
Con người chính là như vậy, có gì đáng để oán hận?
Sơ Tranh nhét ngân phiếu cho nàng, hào khí ngập trời: “Đi mua đi, mua về dùng không hết thì cho gà ăn.”
Trong phủ nuôi một đám gà, trước đó Sơ Tranh từng nhìn thấy.
Nghênh Hương: “…”
Nghênh Hương xót tiền, nhưng chủ tử đã nói vậy, nàng chỉ có thể xuất phủ đi mua.