Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phùng đại nhân chuẩn bị hậu lễ cầu kiến Sơ Tranh, tất nhiên cũng bị cự tuyệt ở ngoài cửa.
Nếu không phải biết tất cả mọi người đều như thế, thì Phùng đại nhân suýt cho là quận chúa có ý kiến với ông ta.
Nhưng nghĩ lại chuyện nghiệt nữ nhà mình làm, Phùng đại nhân lại cơ tim tắc nghẽn một trận.
–
“Phùng gia này làm hết chuyện ác, vị Phùng đại nhân kia vẫn còn dám tới cửa.” Nghênh Hương nghe ngóng được không ít chuyện, lúc này đang báo cáo từng chuyện từng chuyện cho Sơ Tranh nghe.
Phùng gia làm chuyện xấu ở đây, phải nói là kể ba ngày ba đêm cũng không kể hết.
Sơ Tranh nghe đến muốn ngáp, cuối cùng Sơ Tranh nhịn xuống không ngáp, nuốt cái ngáp ấy xuống.
“Sư Dịch!”
Sơ Tranh nhìn thấy Sư Dịch đi ngang qua bên ngoài, nhanh chóng kêu một tiếng, đứng dậy ra ngoài, bỏ lại Nghênh Hương đang líu lo không ngừng.
Sư Dịch cũng không phải rất muốn gặp Sơ Tranh.
“Yến tiểu thư…”
“Mấy ngày gần đây ở có thoải mái không?” Một đống chuyện chồng chất, cũng không có thời gian đi nhìn thẻ của ta.
Sư Dịch: “Rất tốt. Đa tạ Yến tiểu thư quan tâm.”
“Nên làm.” Sơ Tranh hơi dừng một chút: “Phòng ta thoải mái hơn, ngươi muốn cân nhắc đổi phòng không?”
Sư Dịch: “…”
Sư Dịch xém chút bị sặc nước bọt.
Cô toàn nói những lời gì vậy?
“Yến tiểu thư không cần… Đã đưa Yến tiểu thư đến nơi an toàn, ta dự định về hoàng thành, vừa vặn từ biệt với ngươi.”
Sư Dịch cảm thấy nếu mình còn không đi, thì có lẽ sẽ không đi được nữa.
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh không nói một chữ, quay người đi.
Sư Dịch nhìn bóng lưng Sơ Tranh, theo bản năng đi về phía trước hai bước, vươn tay ra treo giữa không trung, cuối cùng lại từ từ thu lại.
Gọi cô lại để nói gì?
Sư Dịch trở về phòng thu dọn đồ đạc, ngoài cửa hạ nhân ngẫu nhiên đi ngang qua, mỗi lần có động tĩnh, hắn đều không nhịn được ngẩng đầu nhìn.
Rốt cuộc mình muốn nhìn thấy gì, Sư Dịch cũng không nghĩ rõ ràng được.
Cốc cốc…
“Sư Dịch công tử.”
Nghênh Hương bưng khay, đứng ở ngoài cửa.
“Mời vào.”
“Tiểu thư bảo ta đưa tới.” Nghênh Hương đặt đồ ăn trong khay lên trên bàn: “Ngài từ từ dùng.”
“Nàng…”
“Dạ?”
“Không có gì, thay ta cảm ơn Yến tiểu thư.”
Nghênh Hương cười cười, cầm khay không rời đi.
Sư Dịch ngồi ở trước bàn, nhìn đồ ăn bốc lên ơi nóng, cuối cùng cũng chỉ thở dài, lấy đũa chậm rãi ăn hai miếng.
–
“Tiểu thư, ngài thật sự thả Sư Dịch công tử đi sao?” Ở cửa phủ, Nghênh Hương vội vã cuống cuồng hỏi.
Sơ Tranh khoanh tay trước ngực đứng ở một bên, đưa mắt nhìn Sư Dịch đi xa: “Ngươi cảm thấy ta tìm người đánh gãy chân hắn, rồi cứu hắn một lần thì thế nào?”
Nghênh Hương: “…” Ta cảm thấy chẳng ra sao cả.
Mãi đến khi bóng dáng Sư Dịch hoàn toàn biến mất, Sơ Tranh thở ra một hơi: “Gọi Phùng đại nhân tới gặp ta.”
“????”
Lúc này gặp Phùng đại nhân làm gì?
Tiểu thư không nên buồn bã chán nản sao?
Tâm tình Sơ Tranh khó chịu, đương nhiên muốn tìm người gánh chịu lửa giận. Phùng đại nhân là một đối tượng xả giận rất tốt.
Phùng đại nhân đột nhiên nhận được triệu hoán, mang theo hậu lễ tới cửa.
Tội ác của Phùng đại nhân không có gì để nói, tùy tiện tìm người cũng nói được, Yến Khâm không có khả năng không biết chuyện này, nhưng Yến Khâm vẫn chọn nơi này, chứng minh y đã sớm có sắp xếp.
Cho nên Sơ Tranh cho người gọi Phùng đại nhân, thì lập tức có người đưa tới một chút chứng cứ phạm tội.
Phùng đại nhân không biết Sơ Tranh có tính tình gì, cảm thấy mình đưa lễ dày đến, lại biểu thị trung thành, sẽ không có vấn đề gì lớn.
Ai biết sau khi vào, còn chưa nói được hai câu, thì đã bị người ta tuyên đọc tội trạng.
Thủ đoạn Sơ Tranh xử lý Phùng đại nhân vừa nhanh vừa độc, những người còn lại đều không kịp phản ứng, Phùng gia đã trở thành quá khứ.
Những người khác thì run lẩy bẩy, bách tính trong thành lại reo hò không thôi.
Sơ Tranh đại khái cũng đã biết nguyên nhân Yến Khâm chọn nơi này.
Bách tính bị vị Phùng đại nhân này ép quá lâu, cô chỉ cần diệt trừ Phùng đại nhân, không cần làm quá nhiều chuyện, là đã được bách tính ủng hộ.
Sơ Tranh nhìn thẻ cảm ơn không ngừng tăng lên, quyết định tặng cho ca ca ruột một xấp ngân phiếu để bày tỏ lòng cảm ơn.
[ Chủ tuyến: Mời người chơi trở thành chúa tể một phương, tiến độ 25%]
Nhiệm vụ chính tuyến trước đó không có động tĩnh, bây giờ cũng trực tiếp tăng lên tới 25%, mà bản đồ nhỏ cũng xuất hiện.
Sơ Tranh đại khái đã thăm dò rõ ràng được quy luật hiển thị của bản đồ nhỏ này.
Khi tiến độ bằng không thì sẽ không biểu hiện, ít nhất phải có tiến độ 10% mới có thể hiện ra.
Sơ Tranh nhìn điểm màu lục trên bản đồ… Chính là ở ngoài thành.
Ngoài thành…
Sơ Tranh quyết định đi xem một chút.
Sơ Tranh không mang theo ai cả, để lại cho Nghênh Hương một tờ giấy, một mình chạy ra ngoài.
Bản đồ cho khoảng cách thẳng tắp, cũng mặc kệ phía trước bạn là núi hay là sông, Sơ Tranh quanh quanh quấn quấn nửa ngày, trèo núi, qua sông, cuối cùng trông thấy một bóng người ở bờ sông.
Sư Dịch ngồi trên tảng đá bên bờ sông, bội kiếm đặt nằm ngang trên đầu gối, trong tay nắm lấy thứ gì đó, đang nhìn xuống mặt sông.
Gió sông phất qua mái tóc nam nhân, vạt áo giương lên một độ cong thật đẹp trong không khí, bóng lưng cao lớn thẳng tắp, lúc này lại có chút cô tịch.
Sơ Tranh dựa vào gần một chút, thấy rõ đồ vật hắn cầm trong tay.
Là khối ngọc bội cô tặng.
Có lẽ Sư Dịch đang ngẩn người, cũng không chú ý tới có người tới gần, tận đến khi bị người ta vòng qua cổ từ phía sau.
Sư Dịch nắm chặt kiếm, theo bản năng muốn lấy kiếm ra, cổ tay bị ngăn chặn: “Sư Dịch, là ta.”
Hơi thở quen thuộc xâm nhập đến, động tác của Sư Dịch cứng đờ.
Hắn nuốt nuốt nước bọt, không quá chắc chắn kêu một tiếng: “Yến tiểu thư?”
“Ừ.” Sơ Tranh buông tay ra, ôm lấy cổ hắn: “Không phải đi rồi sao? Ở đây làm gì?”
Sư Dịch: “…”
Sư Dịch bối rối dùng tay áo che ngọc bội trong tay lại.
“Yến tiểu thư…”
Phong cảnh trong mắt Sư Dịch điên cuồng xoay chuyển, chỗ có âm thanh đều biến mất trong gió sông chầm chậm.
Trong gió sông hắn nghe thấy tiếng tim cô gái đập, và nhịp đập trái tim hắn dung hợp lại với nhau.
Phần lưng đặt trên tảng đá băng lãnh, ánh sáng rực rỡ trên đỉnh đầu làm hắn gần như không mở nổi mắt.
Trong ánh sáng chói mắt, dung nhan quen thuộc của cô gái lại khắc hoạ đến rõ ràng, giống như khắc sâu trong linh hồn.
Dưỡng khí trong lồng ngực dần dần bị tước đoạt, cảm giác choáng váng nghiêm trọng hơn.
Tận đến khi hắn có chút không thở nổi, không khí mới mẻ mãnh liệt tràn vào, tẩy sạch lý trí của hắn.
Cô gái nửa đè ép hắn, ngón tay xuyên qua khe hở ngón tay hắn, mười ngón đan xen, giọng nói thật thấp bị gió đưa đến bên tai hắn: “Sư Dịch, trở về cùng ta có được không?”
Lòng bàn tay kề sát nhau, có thể cảm nhận được nhiệt độ lẫn nhau.
Tóc đen rũ xuống đảo qua cổ hắn, mang theo cảm giác run rẩy rất nhỏ.
Sư Dịch há miệng ra, suýt chút nữa thì thốt ra chữ ‘được”.
Nhưng cuối cùng chỉ có môi hình chứ không có âm thanh.
Hắn nghiêng đầu đi, giọng khàn khàn: “Yến tiểu thư, chúng ta không thích hợp.”
“Chỗ nào không thích hợp?” Sơ Tranh từ trên cao nhìn xuống hắn, trong mắt có lãnh ý xâm lấn người khác.
Giọng nói của Sư Dịch không lưu loát: “Thân phận của ta không xứng với ngươi…”
“Ta không để ý.”
“Ta để ý.” Hắn để ý, bọn họ căn bản không phải là người của một thế giới.
“Yến tiểu thư, ngươi không hiểu rõ ta, ngươi căn bản không biết ta là hạng người gì. Sau này ngươi sẽ gặp được người tốt hơn ta, ngươi sẽ…”
“Sẽ không.” Sơ Tranh cắt ngang lời hắn, giọng điệu chắc chắn lại kiên định: “Sẽ không gặp được người tốt hơn chàng.”
Sư Dịch tắt tiếng, ánh mắt tan rã không có tiêu điểm.
Sẽ không gặp được người tốt hơn hắn sao?
Sơ Tranh đặt tay lên vị trí trái tim hắn, đầu ngón tay dùng sức đè xuống: “Chàng là hạng người gì cũng không sao cả, tốt hay là xấu, ta đều có thể chấp nhận. Sư Dịch, chàng là của ta.”