Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trang viên Tinh Gia.
Tất cả mọi người trong phòng nhìn chằm chằm hai khoang trò chơi kia.
Từ sau khi Sơ Tranh vào, hình ảnh vốn nên hiện ra đã biến mất, khoang trò chơi biểu hiện ở trong game, cho nên bọn họ chỉ có thể nhìn như vậy.
Tất cả mọi người không dám đi, yên tĩnh đứng trong phòng chờ đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả mọi người có chút rã rời, nhưng vẫn không ai rời đi.
Tô Đề Nguyệt quét mắt nhìn Tinh Kiều ngồi ở bên cạnh khoang trò chơi một vòng, đi tới.
“Tinh Kiều.”
Tinh Kiều đâu ra đấy kêu một tiếng: “Chú Tô.”
Tô Đề Nguyệt sờ đầu cậu bé: “Chú có thể hỏi cháu một chuyện không?”
Tinh Kiều gật đầu.
“Trước đó vì sao cháu lại gọi Sơ Tranh tiểu thư là sư phụ?” Trời mới biết khi y nghe thấy, nội tâm dao động lớn đến cỡ nào.
Tinh Kiều: “Chị ấy bảo cháu gọi như vậy.”
“…” Tô Đề Nguyệt tự lý giải một phen: “Cô ấy nhận cháu làm đồ đệ à?”
Tinh Kiều nghĩ nghĩ, gật đầu: “Dạ.”
Tô Đề Nguyệt: “…”
Hôm nay chắc là mình chưa tỉnh ngủ rồi.
Cô gái độc lai độc vãng kia, lại nhận người khác làm đồ đệ?
“Tại sao cô ấy lại muốn nhận cháu làm đồ đệ?”
Tinh Kiều hơi trầm mặc, lắc đầu: “Không thể nói.”
Tô Đề Nguyệt nhíu mày, một lát sau lại giãn ra, sờ lên đầu Tinh Kiều, không ép hỏi.
–
36: 40: 34
Thời gian trên màn hình lớn đã qua ba mươi sáu tiếng, người ở bên trong còn chưa ra, tất cả mọi người có chút ngồi không yên.
Có thể xảy ra chuyện gì không?
Lâu như vậy mà sao còn chưa ra?
“Thử cưỡng ép đánh thức xem sao?” Có người đề nghị.
Đừng nói Tinh tổng của bọn họ không tìm được, lại kéo thêm một người đi… Hơn nữa người này nhìn cũng không phải người bình thường gì.
“Thử xem đi.”
Nguyễn Lượng mang theo hai người tiến lên, chuẩn bị cưỡng ép kéo người ra khỏi game.
Thế nhưng rất nhanh bọn họ lại phát hiện, công năng cưỡng ép đánh thức đã mất hiệu lực.
“…”
Trong phòng lâm vào trong tĩnh mịch quỷ dị.
Tinh ——
Ở trong mảnh tĩnh mịch này, biên giới khoang trò chơi của Sơ Tranh có vầng sáng lóe lên, kèm theo đó là một tiếng ‘tinh’ báo hiệu khoang trò chơi sắp mở ra.
Tầm mắt mọi người trong phòng đồng thời tập trung trên khoang trò chơi.
Cửa khoang chậm chạp mở ra, người ở bên trong ngồi dậy.
Sơ Tranh ngồi dậy liền đối đầu với ánh mắt của nhiều người như vậy, dọa đến mức cô xém chút nằm xuống lại.
Làm gì vậy?
Gì mà nhìn chăm chú vậy?
Cô treo sao?
“Sơ Tranh tiểu thư.” Hồ Thạc kịp phản ứng trước tiên, bước đi như bay đi đến trước khoang trò chơi: “Ngài không sao chứ.”
Hồ Thạc vừa nói, không khí quỷ quái trong phòng bị đánh vỡ, không khí lần nữa lưu thông.
Tinh Kiều cũng chạy tới, không nói gì, chỉ nhìn cô.
Sơ Tranh chống vào khoang trò chơi nhảy ra, giọng điệu thản nhiên: “Không sao.”
Nguyễn Lượng và mấy nhân viên kỹ thuật cũng xông tới.
“Sơ Tranh tiểu thư, tình huống trong game thế nào?” Có gặp được Tinh tổng nhà họ không?
Sơ Tranh liếc mắt nhìn nhìn bốn phía, trong ánh mắt mong đợi của đám người, phun ra hai chữ: “Tôi đói.”
“…”
–
Sơ Tranh ăn cơm xong, nói đơn giản lại chuyện trong game một lần, bên cạnh là một đám người múa bút thành văn ghi lại.
Điệu bộ này có chút giống như hình ảnh lãnh đạo quốc gia đang phát biểu.
“Đại khái chính là như vậy… Dù sao mặc kệ tôi dùng cách gì, người tìm được cũng không nhớ nổi bất kỳ thứ gì.” Ta đã tận lực.
Sơ Tranh dừng một chút, không yên tâm lắm: “Các anh chắc chắn bản đồ kia không có vấn đề chứ?”
Nguyễn Lượng vốn định nói chắc chắn, nhưng nghĩ tới tình huống của game bây giờ cũng không giống như mình nghĩ lắm.
Cuối cùng Nguyễn Lượng thận trọng trả lời: “Tôi cần kiểm tra lại lần nữa.”
“Ồ.”
“Chí ít bây giờ có thể vào được game, đây cũng là một tin tức tốt, mọi người đừng nhụt chí!” Hồ Thạc làm người lãnh đạo, lúc này không thể nói ra lời ủ rũ.
Hồ Thạc nói một phen, mọi người lại tìm được chút lòng tin về.
Nguyễn Lượng mang người đi kiểm tra vấn đề Sơ Tranh nói, trong phòng trong nháy mắt trở nên trống trải.
“Sư phụ, chị gặp được chú của em không?”
Trên gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Tinh Kiều, ẩn ẩn có chút chờ mong.
“Nếu như bọn họ nói không sai, vậy thì chắc là gặp được.” Điều kiện tiên quyết là thẻ người tốt của cô chính là vị Tinh tổng này của bọn họ.
Tinh Kiều cắn môi: “Chú ấy khỏe không?”
“… Xem là khỏe đi.”
Tinh Kiều cúi đầu xuống, cỗ lãnh khốc kia biến mất, nhiều thêm dáng vẻ mà một đứa trẻ nhỏ nên có.
Tô Đề Nguyệt đợi Sơ Tranh và Tinh Kiều nói dứt lời, lễ phép tiến lên: “Sơ Tranh tiểu thư, tôi có lời muốn hỏi cô, có thể nói chuyện riêng được không?”
“Tôi và anh có gì để nói?” Sơ Tranh quả quyết từ chối: “Không đi.”
Tô Đề Nguyệt nhìn về phía Tinh Kiều: “Tinh Kiều, cháu có thể đi ra ngoài một chút không?”
Tinh Kiều nhìn Tô Đề Nguyệt, lại nhìn sư phụ mình, gật gật đầu, đi ra ngoài cùng mấy người còn lại.
Cửa phòng vừa đóng lại, Tô Đề Nguyệt ngay thẳng hỏi: “Sơ Tranh tiểu thư, vì sao cô lại muốn nhận Tinh Kiều làm đồ đệ?”
“Mắc mớ gì tới anh?”
“Tinh Kiều gọi tôi một tiếng chú, Tinh Tuyệt lại thế này, nếu tôi không hỏi gì cả, sau này lấy gì để bàn giao với Tinh Tuyệt?” Để cho Tinh Kiều vào Vấn Tiên Lộ, y đã cảm thấy có lỗi với Tinh Tuyệt.
Chỗ kia, căn bản không nên để Tinh Kiều tiếp xúc đến, nó vẫn chỉ là một đứa bé.
“Anh cũng không phải cha nó.” Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
“Thằng bé còn nhỏ…” Tô Đề Nguyệt hít sâu: “Sơ Tranh tiểu thư, tại sao cô lại muốn thằng bé liên lụy vào?”
“Tô Đề Nguyệt.” Sơ Tranh gọi cả họ lẫn tên y, ngữ điệu lương bạc lại lạnh lẽo: “Nó là người được chọn trúng, tôi không quyết định được tương lai của nó.”
Tô Đề Nguyệt vẫn hiểu quá ít về Vấn Tiên Lộ.
Y cũng không rõ ràng người được chọn trúng mà Sơ Tranh với những người kia của Vấn Tiên Lộ khác nhau ở chỗ nào.
“Đường là do chính nó chọn, chuyện tôi có thể làm chỉ là dạy cho nó hết thảy những thứ có thể bảo toàn sinh mạng. Bây giờ anh nói gì với tôi cũng vô dụng, tên của nó đã viết rõ trên khế ước, đó là chuyện chính nó đồng ý, tôi không ép buộc được nó. Khế ước của Vấn Tiên Lộ, không cần tôi giải thích cho anh nghe một lần chứ?”
Tô Đề Nguyệt biết một chút.
Nhưng cũng không phải hiểu rất rõ.
Chỉ biết khế ước có mấy loại, nhưng mỗi một loại khế ước đều mang theo lực trói buộc cường đại.
Một khi vi phạm, tất sẽ bị trừng phạt.
Ký kết khế ước nhất định phải là người ký khế ước cam tâm tình nguyện, nếu không khế ước sẽ không có tác dụng, Tô Đề Nguyệt ngược lại rất rõ ràng.
“Thật xin lỗi, là tôi quá kích động.”
Tô Đề Nguyệt yên tĩnh lại, cho dù là ai khi đụng tới người có quan hệ thân cận với mình, thì cũng không thể duy trì bình tĩnh tuyệt đối.
Tinh Kiều cũng coi như y nhìn lớn lên.
Đứa nhỏ này không giống với những đứa trẻ khác, trưởng thành khá sớm.
Nhưng dù sao tuổi tác của nó vẫn còn rất nhỏ.
Trong mắt bọn họ chính là đứa bé.
Để một đứa bé dấn thân vào nguy hiểm, không phải là chuyện y muốn trông thấy.
Sơ Tranh lãnh đạm nhìn y một chút, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Sơ Tranh tiểu thư…”
Bước chân Sơ Tranh hơi dừng lại, không quá kiên nhẫn: “Còn chuyện gì nữa.”
Tô Đề Nguyệt trịnh trọng nói: “Tinh Kiều tuổi còn nhỏ, xin Sơ Tranh tiểu thư che chở thằng bé nhiều thêm…”
Tiến vào thế giới này, nguy hiểm ở khắp mọi nơi.
“Điểm này không cần anh đến dạy tôi.”
Sơ Tranh ném ra câu nói này, đóng sập cửa rời đi.
Tô Đề Nguyệt bóp bóp mi tâm, cuối cùng vẫn không biết rõ tại sao cô lại muốn nhận Tinh Kiều làm đồ đệ.