TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2030: Vấn tiên hoàng tuyền (3)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Bồ Minh Hàn tự mình đón Sơ Tranh vào, làm không ít người kinh ngạc.

Lúc này Sơ Tranh đi theo Bồ Minh Hàn lên lầu, người đi theo sau lưng Bồ Minh Hàn không rõ ràng cho lắm, chỉ cảm thấy cô gái này nhìn rất nhỏ.

Ăn mặc bình thường, nhưng khí chất lại không phải người thường.

Lại nhìn thái độ của Bồ Minh Hàn như thế, cũng không dám quá khinh thường.

“Sơ Tranh tiểu thư, lần này ngài tới là vì?”

“Tôi tìm Bồ Tử Thành.”

“Bồ Tử Thành?” Đây không phải là con của anh hai ông ta sao? Sao lại để vị này tự tìm tới cửa…

Chẳng lẽ đã làm gì chuyện gì đắc tội với vị này rồi?

Bồ Minh Hàn lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh.

“Sơ Tranh tiểu thư, nếu tiểu bối có chỗ nào đắc tội với ngài…”

“Không có, tôi chỉ đến xem cậu ta một chút.” Sơ Tranh cắt ngang lời Bồ Minh Hàn.

“Vậy à…” Trong lòng Bồ Minh Hàn không rõ căn nguyên, vẫn hoài nghi đã xảy ra chuyện gì đó, mới có thể dẫn đến chuyện vị này tìm tới cửa.

Bồ Minh Hàn ngăn chặn nghi hoặc dưới đáy lòng, vội vàng nói: “Vừa vặn thằng bé cũng ở đây, tôi gọi đến cho ngài nhé?”

Sơ Tranh: “Ông dẫn tôi tới xem là được.”

“Vâng vâng, mời ngài tới bên này.”

Bồ Tử Thành năm nay đã 26 tuổi, được cho là một người đàn ông chất lượng cao có sự nghiệp có thành tựu.

Đàn ông như vậy rất dễ dàng hấp dẫn phụ nữ, mà Bồ Tử Thành đối với những người phụ nữ này dường như không cảm thấy hứng thú.

“Tử Thành, em trai cậu cũng kết hôn rồi kìa, chừng nào cậu mới kết hôn đây?” Bạn tốt nháy mắt ra hiệu với Bồ Tử Thành: “Hôm nay có nhiều cô gái tới đây mà không có ai vừa mắt cậu à?”

Bồ Tử Thành cười lắc đầu: “Cậu cũng biết tôi không hề có hứng thú với những chuyện đó mà.”

“Ôi, Tử Thành à, cậu đừng nói cậu thích đàn ông đấy nhé.” Một bạn tốt khác khoa trương cười đùa.

“Thích cậu à.” Bồ Tử Thành thuận miệng đáp.

“Đừng đừng đừng, tôi vẫn thích con gái.”

Mấy người cười cười nói nói, có một người chú ý tới trên lầu, dùng khuỷu tay chọc chọc Bồ Tử Thành: “Tử thành, cậu nhìn bên kia kìa, có phải chú ba của cậu đang nhìn cậu không?”

Bồ Tử Thành nhìn theo tầm mắt của bạn mình sang.

Người đầu tiên hắn ta trông thấy không phải Bồ Minh Hàn.

Mà là cô gái bên cạnh Bồ Minh Hàn.

“Tôi đi toilet.” Bồ Tử Thành nhấc chân liền đi, căn bản không để ý tới tiếng hô hoán của bạn bè đằng sau.

Mãi đến khi đi ra khỏi phạm vi tầm mắt, Bồ Tử Thành mới thở ra một hơi, nhìn ra phía sau một chút.

Không có ai theo tới.

Bồ Tử Thành không biết cô gái kia, nhưng bản năng của hắn ta cảm thấy nguy hiểm, thúc giục hắn ta mau chóng rời đi.

Trên lầu.

Bồ Minh Hàn nhìn Bồ Tử Thành vội vàng rời đi, vội nhìn về phía Sơ Tranh: “Sơ Tranh tiểu thư, có cần tôi đi gọi nó lên không?”

“Không cần thiết.” Sơ Tranh móc từ trong túi ra một nhánh hương dài bằng bàn tay, đưa cho Bồ Minh Hàn: “Thừa dịp khi cậu ta có mặt, đốt nhánh hương này lên, không cần cảm ơn.”

Bồ Minh Hàn kinh sợ nhận lấy: “Sơ Tranh tiểu thư, Tử Thành nó…”

Bồ Minh Hàn gặp được Sơ Tranh là ở hơn 5 năm trước, ông ta đưa con trai ra ngoài chơi mà một chuyến, sau khi trở về, hành vi quái dị.

Giống như đột nhiên chứa đầy ác ý với người tất cả những người đối diện, nhưng có đôi khi lại giống bình thường.

Đưa đến bệnh viện kiểm tra, thì đều không kiểm tra ra được gì cả.

Bạn bè thân thích bên cạnh nói có thể con ông ta trúng tà rồi.

Ngay từ đầu ông ta không tin những thứ này.

Nhưng nhìn con trai chữa kiểu gì cũng không chữa khỏi, thân làm cha Bồ Minh Hàn thật sự không còn cách nào, chỉ có thể lựa chọn thử một lần.

Tìm những người được gọi là đại sư tới xem một vòng, tình huống xác thực đã ổn định hơn một chút.

Nhưng cũng không lâu lắm, bệnh tình lại nghiêm trọng hơn.

Cuối cùng được một người bạn giới thiệu, tìm được vị Sơ Tranh tiểu thư này.

Có những chuyện từng trải qua phía trước, Bồ Minh Hàn sao có thể tín nhiệm một cô gái trẻ tuổi như vậy.

Khi ông ta đến, cô gái này đang thở phì phò đóng gói đồ vật, nghe thấy lời ông ta nói, chỉ lãnh đạm “A” một tiếng, sau đó chỉ huy ông ta giúp đóng gói đồ vật.

Những người gọi là đại sư lúc trước ông ta gặp phải, có ai mà không phải cao cao tại thượng, bên cạnh có người hầu hạ.

Đột nhiên gặp phải một người kỳ quái như thế, lúc ấy Bồ Minh Hàn cũng không biết sao lại bị ma quỷ ám ảnh, đồng ý làm theo.

Đóng gói đồ xong, cô gái vỗ tay một cái, lấy từ dưới đáy quầy hàng ra một tờ khế ước bảo ông ta ký.

Mấu chốt là nội dung khế ước lại là tuổi thọ.

Quá trình ngay lúc đó, Bồ Minh Hàn không hiểu quá nhiều, bởi vì bạn bè đã nói với ông ta, muốn cứu con của ông ta thì bớt hỏi đi, bảo làm gì thì làm cái đó.

Nhưng tuổi thọ…

Bồ Minh Hàn nào dám ký, gọi điện thoại hỏi bạn bè mình.

Bên kia nói một hai năm tuổi thọ, đổi mạng của con trai ông, ông không cảm thấy có lời sao?

Nếu như quả thật có thể cứu con trai ông ta, thì đương nhiên là có lời!

Bồ Minh Hàn ký xong khế ước, không cảm thấy thân thể có chỗ nào không ổn, sau đó con của ông ta cũng xác thực đã khỏi.

Bây giờ cô ấy lại cho mình một nhánh hương như thế…

Bồ Tử Thành có vấn đề?

“Sơ Tranh tiểu thư, Tử Thành cũng bị quỷ…”

Sơ Tranh: “Bồ tiên sinh, bây giờ là thời đại khoa học, hi vọng ông phải tin tưởng vào khoa học, đừng có phong kiến mê tín.”

Bồ Minh Hàn: “…”

Vì sao một người mở cửa hàng bán nến hương, mà có thể hùng hồn nói ra những lời này chứ!!

Chuyện ông ta gặp phải, là chuyện mà khoa học có thể giải thích sao?

Bồ Minh Hàn: “Sơ Tranh tiểu thư, chẳng lẽ Tử Thành cũng giống như khuyển tử?”

“Không giống.”

“Hả?”

Tại sao lại không giống?

Sơ Tranh không rõ ý vị nói một tiếng: “Nén bi thương.”

Bồ Minh Hàn: “…”

Bồ Minh Hàn muốn hỏi Sơ Tranh về chi tiết, nhưng Sơ Tranh đã không có ý định nói nữa, hơn nữa lần này cô không cần thù lao.

Bồ Minh Hàn chỉ có thể cẩn thận đưa người ra ngoài.

Bồ Minh Hàn cầm nhánh hương kia trong tay, lo lắng bất an cho người đi tìm Bồ Tử Thành.

Sau khi Sơ Tranh rời đi không bao lâu, có người phát hiện ra Tinh Nhị tiểu thư bị nhốt lại, lễ phục trên người không cánh mà bay, nhìn cực kỳ thảm.

Tinh Nhị tiểu thư lửa giận công tâm, trực tiếp được đưa đến bệnh viện.

Nhưng cô ta bị phát hiện với tình trạng như thế, thì chắc chắn sẽ không tránh được có người đồn bậy bạ.

Những lời này truyền đến tai Tinh Nhị tiểu thư, người trong cuộc tức giận đến mức xém chút được đưa đi cấp cứu lần nữa.

Mà kẻ đầu têu Sơ Tranh, căn bản không biết những việc này, đang bái phỏng xong người thứ ba.

Đằng sau cô cũng không có ý định đi nữa.

Cơ hồ có thể xác định, ít nhất có một nhóm người đã bị sinh vật không biết sống nhờ.

Bắt đầu từ lúc bọn họ được cứu về, trong thân thể đã không phải là bọn họ ban đầu nữa.

Người đến bệnh viện kia đều không phải người bình thường, sinh vật không biết sống nhờ trong thân thể những người này… Muốn làm gì?

Chẳng lẽ còn muốn dùng cách này để xưng bá thế giới?

Hình như cũng không phải là không có khả năng…

Nếu như cứ tiếp tục mặc kệ, những sinh vật không biết này đều tìm cơ hội sống nhờ trong thân thể những người cấp cao, chỉ sợ thật đúng là có thể.

Sơ Tranh chỉ cảm thấy thật mệt tim.

Những con chó điên này sao không yên bình mà làm chó đi, cứ khăng khăng phải chạy ra nhảy disco, cho rằng ta chết rồi sao?!

“Chủ nhân, trở về sao?” Người máy ló đầu ra từ trong túi, bập bẹ non nớt hỏi.

“Về.”

Tìm Liễu Trọng thương lượng vấn đề thu hồi phế vật.

Sơ Tranh phân phó người máy: “Trước tiên sắp xếp lại danh sách bệnh nhân của bệnh viện trong 3 năm gần đây đi.”

Người máy: “Oa. Người ta vận hành cũng rất mệt mỏi.”

Sơ Tranh: “Chết máy thì không mệt nữa, cần ta giúp không?”

Người máy: “…” Chuyện này thì không cần.

| Tải iWin