*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh dỗ Trì Quy xong, kéo đen Mạc Cùng.
Tin tức đến sớm hay muộn cũng không có gì khác biệt nha, dùng tin tức của Mạc Cùng hay là dùng tin tức của thẻ người tốt cũng đều như thế.
Cho nên khi Mạc Cùng điều tra được tin tức, chuẩn bị báo cho Sơ Tranh, phát hiện mình bị kéo đen.
Mạc Cùng: “???”
Mình đã làm sai điều gì!
Mạc Cùng cảm thấy mình siêu oan, hấp tấp chạy đi tìm Sơ Tranh.
Lúc này vừa tan học, Mạc Cùng đi ngược dòng nước, ở cửa phòng học thò đầu vào nhìn.
Trước kia Trì Quy là hạt giống tuyển thủ số một của nhân vật phong vân trường trung học Hoa Hải, vậy thì vị Mạc Cùng này chính là hạt giống tuyển thủ số hai.
Một núi không thể chứa hai hổ, cho nên tuyển thủ số một và tuyển thủ số hai “tình cảm” rất chi là thâm hậu.
Những việc này, trước kia là bát quái của trung học Hoa Hải, bây giờ đã thành bát quái của trung học Đông Dương.
Trong phòng học có người nhận ra Mạc Cùng, người này chạy đến phòng học của họ làm gì? Có ai chọc tới vị này rồi?
Mạc Cùng nhìn thấy Sơ Tranh, lập tức vẫn tay gọi cô, tặng kèm thêm một nụ cười thân thiện.
Nụ cười này ở trong mắt những người này khá là quái dị, cực kỳ giống icon mặt vàng “nụ cười chết chóc” trên mạng.
[Đây chính là nụ cười chết chóc ]
Sơ Tranh: “…”
Đám người: “…”
Đây là tới tìm Hàng Sơ Tranh gây chuyện à?
Mạc Cùng làm sao biết những người này nghĩ nhiều như vậy, cậu ta hung hăng cười thân thiện với Sơ Tranh.
Sơ Tranh thở ra một hơi, dự định trước tiên đuổi người này đi.
Nhưng mà cô vừa đi đến cửa lớp, liền thấy bóng dáng Trì Quy xuất hiện trên hành lang, đang đi về phía bên này.
Trì Quy đã trông thấy Mạc Cùng bám lấy khung cửa, cười đến quỷ dị, và Sơ Tranh đứng ở bên cạnh Mạc Cùng.
“Chào chị.” Mạc Cùng còn cười hì hì chào hỏi cô.
Trì Quy ngừng bước chân, ánh mắt đảo quanh người Mạc Cùng.
Sơ Tranh: “…”
Ta cảm thấy rất hoảng!!
Mạc Cùng rất hưng phấn: “Chị, em đã tra được người kia…”
“Tôi biết cậu à?” Sơ Tranh cắt đứt lời Mạc Cùng.
Mạc Cùng đần độn, sau đó giọng đề cao: “Chị ơi, chị… Có ý gì đây? Không phải chị bảo em giúp chị điều tra xem ai đồn đại sao?”
Kéo đen coi như xong, chị còn giả vờ không biết?
Chơi trò gì đây!
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: “Cậu đang nói gì thế? Bạn học, cậu nhận nhầm người rồi.”
Mạc Cùng: “…”
Mạc Cùng hung ác bóp bắp đùi mình một cái, đau đớn khiến cho cậu ta xác định không phải mình đang nằm mơ.
Trì Quy cách bọn họ không xa, đoạn đối thoại của hai người truyền đến rõ ràng.
Đáy lòng Sơ Tranh hoảng thành quả bóng, hận không thể ấn tên đần Mạc Cùng này vào trong kẽ đất, có biết hành sự tùy theo hoàn cảnh không!
Sơ Tranh cho là dựa theo tính tình của Trì Quy, sẽ quay người rời đi, ai biết hắn lại tiếp tục đi về phía bên này.
Chỉ là trên mặt không có biểu tình gì, có chút hung thần.
Đáy lòng Sơ Tranh càng hoảng…
Giống như đã nghe thấy tiếng lật xe.
Mạc Cùng nghe thấy động tĩnh xung quanh, cuối cùng cũng kịp phản ứng, nhìn sang phía bên kia.
“!!!”
Tại sao Trì Quy lại ở chỗ này!
Mama nó!
Trong đầu Mạc Cùng cũng chỉ còn lại hai chữ này.
Trì Quy đi đến trước mặt Sơ Tranh, không nhìn Mạc Cùng, ánh mắt nhìn chằm chằm Sơ Tranh, dùng âm lượng mà Sơ Tranh và Mạc Cùng có thể nghe rõ hỏi: “Về nhà không?”
Cẩu tặc lại còn không nhìn mình!
Mạc Cùng khó chịu nhất chính là dáng vẻ này của Trì Quy, hắn cho rằng mình là ai, thái độ xem thường làm cho người ta cực kỳ muốn đập hắn!
Từ từ… Về nhà?
Vừa rồi là mình nghe lầm rồi à?
“Ừ.”
“Vậy đi thôi.” Trì Quy tránh người sang bên cạnh, nhận lấy túi sách trong tay Sơ Tranh.
Từ đầu đến cuối Trì Quy đều không nhìn Mạc Cùng một chút nào, cùng Sơ Tranh xuống lầu rời đi.
Mạc Cùng: “…”
Luôn cảm thấy mình nghe thấy tin tức gì ghê gớm lắm.
–
Trên đường trở về, Trì Quy vẫn luôn giữ yên lặng, Sơ Tranh đi sau mấy bước, suy nghĩ xem làm sao lừa gạt hắn.
Kết quả một đường đi, Trì Quy đều không lên tiếng, ngược lại cho cô một cái tên.
“Tin tức là từ chỗ hắn truyền ra.” Nói xong cũng trở về phòng.
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh đi tới đi lui ở phòng khách, cô nhìn cửa phòng đóng chặt, đi qua, giơ tay chuẩn bị gõ cửa.
Nhưng nửa ngày cũng không có ai mở.
Cuối cùng Sơ Tranh cầm tay nắm cửa, vặn một cái.
Cửa phòng cũng không khóa, trong lòng Sơ Tranh khẽ nhúc nhích, đẩy cửa ra đi vào.
Trong phòng, Trì Quy ngồi ở trước bàn, đang vẽ cái gì đó.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Trì Quy lập tức dùng đồ vật trên bàn chặn sách lại, xoay bút, cũng không nhìn Sơ Tranh.
“Trì Quy.”
Không đáp.
Sơ Tranh đi đến sau lưng Trì Quy.
Thẻ của mình, được cưng chiều, ta nhịn!
Hít sâu!
Tỉnh táo!
Ta có thể!
“Chuyện này hôm nay…”
Trì Quy để “bộp” cây bút trong tay xuống: “Em căn bản không tin tưởng anh.”
Trì Quy cũng không thèm để ý đến Mạc Cùng, hắn để ý chính là, rõ ràng cô đã đồng ý với mình, nhưng vẫn tìm người khác đi điều tra chuyện này.
Là không tin mình có thể giúp cô điều tra ra sao?
Trước đó cô cũng đáp lại rất qua loa.
Sơ Tranh: “…”
Sao lại kéo tới không tin rồi?
Muốn đánh người!!
Sơ Tranh hít sâu một hơi: “Em tìm cậu ta trước khi anh nói với em những lời kia.”
Sơ Tranh lấy di động ra, lật đến lịch sử trò chuyện trước đó.
“Chính anh xem đi.”
Trong lịch sử trò chuyện biểu hiện, Sơ Tranh bảo Mạc Cùng đi điều tra chuyện này, đúng là trước khi hắn tìm cô.
Sơ Tranh nhẫn nại tính tình giải thích: “Em đã kéo đen cậu ta, nhưng em không nghĩ tới cậu ta sẽ đến tìm em.”
Ta mẹ nó làm sao mà biết được hai người sẽ đụng mặt nhau chứ!
Hơn nữa chuyện này rất nghiêm trọng sao?
Sơ Tranh cũng không cảm thấy nghiêm trọng đến mức nào, cô càng coi trọng kết quả hơn.
Còn có một chút nguyên nhân là cô không muốn để cho thẻ người tốt dính vào những chuyện này.
Trì Quy nhìn màn hình điện thoại của Sơ Tranh, thật lâu không nói gì.
“Em chưa từng không tin anh. Anh tự suy nghĩ một chút đi.” Sơ Tranh cầm điện thoại di động, chuẩn bị ra ngoài.
Trì Quy nắm chặt nắm đấm, trong nháy mắt khi Sơ Tranh quay người, giữ chặt cô, túm người về phía mình.
Sơ Tranh ngã vào trong ngực Trì Quy, tia sáng trước mắt hơi tối, hơi thở vội vàng cuống cuồng của thiếu niên dây dưa tới.
–
Không biết qua bao lâu, thiếu niên chôn mặt ở trong tóc Sơ Tranh, giọng nói nặng nề ngột ngạt: “Anh chỉ cảm thấy mình quá vô dụng…”
Có đôi khi hắn sẽ nghĩ, người ưu tú như cô, mình dựa vào cái gì để ở bên cô.
Ở sâu trong nội tâm Trì Quy là tự ti không có lực lượng.
Cha mẹ xem hắn như một sự vướng víu, ai cũng không cần hắn, làm cho Trì Quy càng không có cảm giác an toàn.
Sơ Tranh tách mặt hắn ra, dùng hai tay đỡ lên, trịnh trọng hôn một cái: “Anh rất tốt.”
“Anh không tốt…” Trì Quy kéo tay Sơ Tranh xuống, lần nữa ôm cô: “Nhưng bảo bảo, anh chỉ có em.”
Hắn biết mình không tốt, nhưng hắn muốn giữ chặt cô ở bên cạnh mình.
Thiếu niên gắt gao ôm lấy cô: “Anh rất ích kỷ.”
Hắn không làm được như người khác nói, không cho cô được những thứ càng tốt hơn, chỉ cho cô được bầu trời rộng rãi hơn để bay lượn.
Sơ Tranh giơ tay sờ đầu thiếu niên, đầu ngón tay xuyên qua mái tóc mềm mại, rơi vào lỗ tai hắn, nắm lấy vành tai, vuốt khẽ: “Thật trùng hợp, em cũng rất ích kỷ, em chỉ muốn anh thuộc về em.”
Trì Quy buông Sơ Tranh ra, ánh mắt giao nhau với ánh mắt cô trong không khí, cái nhìn kia giống như có thể xuyên qua chỗ sâu trong mắt cô, trông thấy linh hồn cô.
Nơi đó tuyên khắc mong muốn chiếm giữ mình của cô.