Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lúc lên lầu, Trì Quy không đi thang máy, khăng khăng đòi leo cầu thang bộ.
Xém chút Sơ Tranh đã nói anh tự leo đi, em muốn đi thang máy.
Nửa đêm canh ba, trong cầu thang luôn có chút âm trầm, Trì Quy không cho Sơ Tranh đỡ, nhất định đòi tự đi cơ.
Sơ Tranh: “…”
“Bảo bảo.”
Trì Quy đứng trên bậc thang, đột nhiên nghiêng đầu nhìn lại.
Thiếu niên rũ mắt nhìn cô, nhấn rõ từng chữ nói: “Anh muốn ở đây hôn hôn.”
Sơ Tranh: “???” Ngài có bệnh à? Là giường không thoải mái hay là ghế sofa khó chịu?
Sơ Tranh bước lên bậc thang, thân thể thiếu niên nghiêng sang bên cạnh, dựa vào tường, nghiêng đầu nhìn cô.
Lúc Sơ Tranh tới gần, chủ động nhắm mắt lại.
Sơ Tranh đi qua chính là một chưởng, bổ ngất Trì Quy, khiêng người lên lầu.
【…】
–
Trì Quy tỉnh rượu, không chỉ cảm thấy đầu đau, mà cổ cũng đau.
Tối hôm qua làm gì rồi?
Vì sao cổ lại đau thế này?
Trì Quy xoa cổ đứng dậy, quần áo trên người đã được thay, Trì Quy kéo quần áo nhìn một lát, cảm thấy chắc là Sơ Tranh thay cho hắn…
Trên người cũng không có mùi rượu gì, có lẽ cô còn giúp mình tắm rửa nữa.
Trì Quy: “…”
Cảm giác xấu hổ chậm rãi bò lên trên gương mặt, Trì Quy nhấp môi dưới, chậm chạp đứng dậy đi vào toilet.
Rửa mặt xong Trì Quy mở cửa ra ngoài.
Sơ Tranh đang ngồi bên chỗ bàn ăn, đang chống cằm lướt điện thoại, ánh nắng chiếu vào bao phủ giữa hai đầu lông mày cô, dát lên một tầng sáng mờ nhạt.
“Bảo bảo.” Trì Quy kêu một tiếng.
Sơ Tranh không nhúc nhích, chỉ xốc mí mắt lên, dáng vẻ lạnh lùng ấy rơi vào trong mắt Trì Quy, trở nên vô cùng chọc người.
Trì Quy nuốt nuốt nước miếng, đi đến đối diện Sơ Tranh ngồi xuống.
“Em thay quần áo cho anh sao?”
“Không thì sao?” Thẻ người tốt uống say quả thật chính là hiện trường tai nạn, hắn có thể hiểu mình một tẹo được không hả!
“…”
Gương mặt Trì Quy nóng lên: “Vậy không phải em nhìn thấy rồi sao?”
“Em còn sờ.” Kiêu ngạo!
Trì Quy: “…”
Sơ Tranh thấy sắc mặt Trì Quy không đúng, đuôi lông mày khẽ nhếch, lý lẽ hùng hồn hỏi: “Thế nào, không thể sờ à?”
Trì Quy: “…”
Em nói toàn từ ngữ hổ báo cáo chồn gì đây!!!
“Không có…” Trì Quy cúi đầu xuống, chọc chọc bữa sáng trên bàn, yếu ớt nói: “Nhưng mà lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bảo bảo, hành vi này của em không tốt lắm…”
“Ồ.” Ánh mắt Sơ Tranh khẽ chuyển, có chút chờ mong: “Vậy bây giờ?”
“!!!” Trì Quy xém chút bị sặc nước bọt, vội vàng nói sang chuyện khác: “Bảo bảo, ăn sáng…”
Trì Quy hận không thể xuyên về năm phút trước, hắn cam đoan sẽ không nói gì cả, ăn sáng mới quan trọng nhất!
–
Kỳ nghỉ hè Du Tử Tích không có việc gì liền chạy tới chỗ Sơ Tranh, Trì Quy không đuổi người, Sơ Tranh cũng không tiện nói gì.
Chỉ là cuối cùng vì sao lại phát triển thành Tần Kiều và Giản Hữu cũng tới đấu địa chủ, thì cô có chút nghĩ không thông.
“Vương, nổ!” Du Tử Tích ném ra hai lá bài cuối cùng: “Ha ha ha ha, tôi thắng! Đưa tiền đưa tiền!!”
“Tại sao lại là cậu!” Tần Kiều không phục: “Có phải cậu chơi bẩn không!”
“Tần tiểu thư à, nếu mà tôi có bản lĩnh đó, thì tôi đã đến XX làm vua bài rồi!!” Du Tử Tích một mặt vô tội: “Chắc chắn là vận khí tôi tốt, đúng không, Trì ca.”
Trì Quy ném bài trong tay đi: “Không chơi nữa.”
“Ài… Trì ca đừng có thua rồi không chấp nhận được thế chứ!” Du Tử Tích muốn giữ Trì Quy lại.
Trì Quy còn có việc phải làm, cuối cùng Sơ Tranh chỉ có thể ra sân.
Sơ Tranh ra sân, vận khí của Du Tử Tích liền mất hết.
Cho dù không phải Sơ Tranh thắng, thì Du Tử Tích cũng rất ít có cơ hội thắng.
“Sơ Sơ thật lợi hại!” Tần Kiều trong nháy mắt tiến vào trạng thái mê muội.
Du Tử Tích xụ mặt: “Sơ Tranh tiểu tỷ tỷ, sao lại thế này hả! Cô đến cướp vận may của tôi đúng không!”
“Sơ Sơ nhà chúng ta chính là lợi hại như vậy đấy!” Tần Kiều mặt kiêu ngạo: “Đúng không Giản Hữu.”
Giản Hữu gật đầu phụ họa.
Du Tử Tích tức giận đến mặt cũng méo đi.
“Cô đến báo thù rửa hận cho Trì ca đúng không!” Du Tử Tích nghiến răng nghiến lợi.
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến: “Chơi nữa không?”
Du Tử Tích: “Chơi! Tôi cũng không tin!”
Mấy người này chơi đến tối cơm nước xong xuôi mới đi, vào lúc ban đêm Sơ Tranh đã quyết định dẫn Trì Quy ra ngoài nghỉ phép.
Nhưng mà…
“Trì Quy, anh đang vẽ gì thế?”
Trì Quy đột nhiên gấp máy tính lại, quay đầu nhìn về phía Sơ Tranh.
“Bảo bảo, em vào lúc nào vậy?”
“Anh đang vẽ cái gì?”
“… Không có… Không có gì.” Trì Quy nhét máy tính vào trong đống bản thảo bên cạnh, lại lấy sách chặn lại.
Sơ Tranh đi qua ấn người xuống ghế, rút máy tính ra.
Trì Quy ôm chặt máy tính: “Bảo bảo…”
“Buông ra.”
“…”
Trì Quy nuốt một ngụm nước bọt, bất đắc dĩ buông tay ra, trông mong nhìn Sơ Tranh, muốn lừa dối qua cửa.
Sơ Tranh không hề dao động, rút máy tính ra mở ra.
Hình ảnh dừng lại trong khoảnh khắc Trì Quy tắt máy tính, mặc dù trên đó chỉ có đường cong đen trắng, nhưng cũng có thể nhìn ra có chút không thích hợp với thiếu nhi.
“Trì Quy?”
Trì Quy chớp chớp mắt: “Kịch bản cần… Kịch bản cần.” Trì Quy lấy máy tính về, vội vàng gấp lại, nhét vào dưới đáy bàn.
“Bọn họ mặc quần áo!!”
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh xoay chuyển hướng ghế, để Trì Quy đối mặt với mình: “Em muốn thương lượng với anh về chuyện phát triển nhân khẩu tương lai.”
“Hả?”
Trì Quy còn tưởng rằng Sơ Tranh sẽ nói hắn không làm việc đàng hoàng, kết quả Sơ Tranh lại cho hắn một câu như vậy.
Vấn đề này… Cần bọn họ thương lượng sao? Có liên quan gì đến bọn họ?
–
Đối với chuyện phát triển nhân khẩu tương lai, sau khi Trì Quy xâm nhập sâu vào hiểu rõ vấn đề chủ chốt, đã khắc sâu nhận biết, cũng cảm thấy đề tài thảo luận này có thể tiếp tục tiến hành.
Trì Quy ngồi lên máy bay, vẫn còn ngáp: “Bảo bảo…”
“Ừ?”
“Em không buồn ngủ sao?”
“… Không buồn ngủ.” Đại lão buồn ngủ cái gì? Đại lão có thể mở mắt ngủ!
【 Tại sao cô không nói cô có thể cách không mang thai luôn đi? 】
Sơ Tranh rất thành thật: Này ta làm không được.
【…】
Trì Quy không nói nữa, có chút tự bế nghiêng đầu sang chỗ khác.
Tối hôm qua hắn không ngủ, kết quả quay đầu đã bị cô kéo đến sân bay.
Sơ Tranh lấy chiếc chăn, đắp cho Trì Quy.
“Chúng ta đi đâu đây?” Trì Quy tự bế xong, nghiêng đầu sang hỏi cô: “Máy tính của anh không mang…”
“Mang rồi. Đi nghỉ phép.”
“Nghỉ phép?” Vì sao hắn hoàn toàn không biết chuyện này? Hôm qua cô hoàn toàn không hề đề cập đến chuyện này!
“Ừ.” Sơ Tranh lấy chụp tai chụp lại cho hắn: “Ngủ một lát đi, đến nơi sẽ gọi anh.”
Trì Quy rất buồn ngủ, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, rất nhanh dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Sơ Tranh quay đầu liếc hắn một cái.
Sao thẻ người tốt lại đẹp như vậy chứ.
Này nếu có thể làm thành tiêu bản đóng khung…
【 Tiểu tỷ tỷ cô đang suy nghĩ thứ gì đó? 】 Vương Giả sợ đến loạn mã.
Ta chỉ nghĩ cũng không được?
【… Ngài cảm thấy suy nghĩ này của ngài thích hợp sao? 】
Ta lại không làm.
Nghĩ cũng phạm pháp?
Mi quản rộng thế cơ á?
【…】 Nghĩ không phạm pháp, nhưng ai biết lỡ một ngày nào đó cô lên cơn… A, không, Vương Giả nghĩ thôi là đã cảm thấy ngạt thở.
Sơ Tranh còn không nỡ ra tay với thẻ người tốt, cô càng thích thẻ người tốt sống hơn, có tóc mềm ơi là mềm.
Cho nên cô thật sự chỉ tùy tiện nghĩ thôi.
Cô là một người tốt đó.