Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hiển nhiên Uất Thương Hải đã nghe được tin tức gì đó, nên biết được chút tiếng gió.
“Đương nhiên sẽ.” Hắn là người của ta, ta không bảo vệ thì ai bảo vệ?
Dường như Uất Thương Hải đang xác định lời Sơ Tranh nói là thật hay giả, thật lâu sau mới thở dài: “Chuyện này nói ra rất dài dòng.”
“Vậy thì nói ngắn gọn.”
“…”
Lúc trước Uất Thương Hải rời khỏi gia tộc, tiến về tinh cầu xa xôi kia, còn dẫn theo một người thuộc chi thứ lớn lên cùng mình.
Thân phận địa vị của hai người mặc dù có chênh lệch rất lớn, nhưng quan hệ lại rất tốt, còn tốt hơn mất anh em ruột của ông ta.
Bọn họ còn chưa đến được tinh cầu kia, thì đã gặp phải hải tặc vũ trụ, bị bắt về địa bàn của hải tặc vũ trụ.
Ở đó, bọn họ… Gặp một cô gái.
Dưới sự giúp đỡ của cô gái kia, bọn họ thành công chạy đi. Nghĩ cách đến tinh cầu có chi thứ của Uất gia, cô gái kia bị thương, cho nên bọn họ tạm thời ở lại.
Trong lúc này…
Ông ta và vị chi thứ kia đều thích cô gái ấy.
Tổng kết lại chính là mối tình tay ba tương đối máu chó.
Cuối cùng cô gái kia không lựa chọn ông ta, ngược lại chọn vị thuộc chi thứ thân phận không bằng ông ta.
Mặc dù Uất Thương Hải đau khổ, nhưng suy cho cùng cũng là anh em của mình, ông ta cũng chỉ có thể chúc phúc.
Cô gái kia không muốn đến Đế Đô Tinh, cho nên một mình Uất Thương Hải trở về Đế Đô Tinh, bọn họ ở lại đó.
Uất Thương Hải quá thương tâm nên thời gian thật lâu cũng không hề liên lạc với họ.
Nhưng vào mấy năm trước, ông ta nhận được một phần hình ảnh do chuyển phát nhanh tinh tế đưa tới, cha của Uất Thì nhờ ông ta chăm sóc Uất Thì, nếu như phát hiện có người đến tìm hắn, thì nhất định phải giấu hắn đi.
Ông ta chạy tới đó, sau khi nghe ngóng mới biết được, hai người kia đã chết rất nhiều năm, lúc trước phần chuyển phát nhanh đó bởi vì một số nguyên nhân mà bị tồn lại không đưa đến nơi được, dẫn đến thời gian qua đi lâu như vậy ông ta mới nhận được.
Uất Thương Hải cảm thấy bọn họ chết rất kì quái.
Nhưng không ai biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Ông ta chỉ có thể mang Uất Thì về trước, dù sao cũng là con của anh em mình, lại là đứa bé do người mình thích thời còn trẻ sinh ra, đối với Uất Thì, trong lòng ông ta có không cam lòng, lại có tình thương vì yêu ai yêu cả đường đi.
Tin tức bọn họ để lại, Uất Thương Hải nghiên cứu qua lại rất nhiều lần.
Trừ câu nếu phát hiện có người đến tìm Uất Thì thì nhất định phải giấu hắn đi, ngoài ra không có tin tức gì khác.
Nhưng ai muốn tìm Uất Thì?
Tại sao lại phải giấu đi?
Uất Thương Hải hoàn toàn không biết.
Bây giờ, có lẽ ông ta đã biết rồi.
–
Uất Thương Hải không biết tại sao mình lại muốn tới tìm Sơ Tranh, nhưng ông ta cảm thấy nếu như có ai có thể giúp Uất Thì, thì chắc cũng chỉ có cô.
“Phó tham mưu Lương, đây chính là tất cả những chuyện tôi biết. Tôi nghe nói… Phía trên định dùng Uất Thì để đổi, thật sao?”
“Tôi còn chưa nhận được tin tức, nhưng nguyên soái Kelly đã nói với tôi một chút, là ý đó.”
Người phía trên kiêng kỵ tin nhắn do chủng tộc kia gửi tới, có lẽ đã từng nghe ngóng hoặc là giao thiệp một chút.
Đối phương chỉ cần Uất Thì, không có yêu cầu khác, một người không quan trọng gì, cớ sao lại không làm.
Ngón tay xuôi ở bên người Uất Thương Hải khẽ run rẩy, ông ta đột nhiên khom người, cúi đầu chín mươi độ: “Phó tham mưu Lương, xin hãy bảo vệ Uất Thì.”
Uất gia có thể xin một số người giúp.
Nhưng nếu như chuyện này thành lập, với tiền đề nếu không giao Uất Thì ra thì sẽ mang đến tai họa cho tất cả mọi người, không ai sẽ giúp ông ta cả.
Ở trong vũ trụ, hy sinh cần thiết, giảm bớt thương vong, là một chuyện rất bình thường.
–
Sơ Tranh vốn cho rằng còn có chút thời gian, có thể biết rõ ràng rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhưng sáng sớm hôm sau, Đỗ Bang vô cùng lo lắng xông tới.
“Tiểu thư! Tiểu thư không xong rồi.”
“Học viện Liên Minh bên kia xảy ra vấn đề rồi, người của quân đoàn thứ nhất mang Uất thiếu gia đi rồi.”
Mi tâm Sơ Tranh nhảy một cái: “Không phải Trần Xuyên theo chân sao?”
“Người của quân đoàn thứ nhất điều động cơ giáp, Trần ca đánh không thắng!” Đỗ Bang run lẩy bẩy.
“…”
Đỗ Bang cẩn thận nhìn Sơ Tranh, phát hiện cô cũng không có biến hóa đặc biệt gì về cảm xúc, đáy lòng càng không nắm chắc.
Vị này có ý gì đây?
“Trần Xuyên thế nào rồi?”
“Bị thương nhẹ, không đáng ngại.” Đỗ Bang thận trọng đáp.
“Ừ.”
Sơ Tranh xoay người trở về bên trong, rất nhanh liền thay quân phục đi ra, một mình đi đến căn cứ.
“Nghe nói quân đoàn thứ nhất bắt Uất Thì lại rồi?” Sơ Tranh vừa vào căn cứ, đôn đốc Diêu liền xông tới: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chúng ta không nhận được tin tức?”
“… Không.” Đôn đốc Diêu lơ ngơ: “Rốt cuộc là thế nào? Uất Thì phạm phải chuyện gì?”
Quân đoàn thứ nhất phái nhiều người đến học viện Liên Minh như vậy, giống như Uất Thì là hồng thủy mãnh thú gì đó vậy.
Đôn đốc Diêu bên này nhận được tin tức, trừ ngơ ngác thì vẫn là ngơ ngác.
“Nguyên soái Kelly ở đâu?”
“Chắc là ở phủ nguyên soái… Á? Phó tham mưu Lương cô chờ một chút!!”
–
Sơ Tranh đến phủ nguyên soái, không cần thông báo, người bên ngoài trực tiếp dẫn cô vào.
Nguyên soái Kelly mặt mày âm trầm ngồi trên ghế sofa.
Quan chấp hành và thống lĩnh của quân đoàn đều ở đây, lúc này câm như hến, không ai dám nói chuyện.
Nguyên soái Kelly thấy Sơ Tranh vào, nói: “Biết chuyện rồi chứ?”
“Vâng.”
“Chuyện này tôi cũng không rõ.” Nguyên soái Kelly cười lạnh một tiếng: “Quân đoàn thứ nhất không thông báo với bất cứ kẻ nào, trực tiếp phái người mang Uất Thì đi.”
“Nguyên soái Kelly cảm thấy không nên bắt Uất Thì sao?” Sơ Tranh bình tĩnh hỏi.
Nguyên soái Kelly nhíu mày, mang theo chút ngờ vực quan sát Sơ Tranh: “Không phải cô thích cậu nhóc kia sao? Quân đoàn thứ nhất mang người đi, cô không tức giận?”
“…” Bây giờ ta tức đến sắp nổ tung rồi đây này! Không đến quân đoàn thứ nhất cướp người, đã là kết quả sau khi ta cố gắng tỉnh táo rồi đấy.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc: “Chưa biết rõ mọi chuyện, tức giận có tác dụng gì?”
Nguyên soái Kelly: “…”
Sơ Tranh bình tĩnh đến hơi quá mức, làm cho người ta cảm thấy cô có chút máu lạnh.
Nguyên soái Kelly giơ tay bóp mi tâm: “Mọi người tự tìm chỗ ngồi trước đi.”
–
Sơ Tranh biết chuyện của Uất Thì, là bởi vì nguyên soái Kelly đã sớm nói cho cô biết, quan chấp hành và thống lĩnh quân đoàn đều không biết chuyện này.
Nguyên soái Kelly nói đơn giản lại mọi chuyện một lần.
Những ngày này bọn họ vẫn đang thảo luận xem có nên đáp ứng yêu cầu của đối phương không.
Nguyên soái Kelly và nguyên soái của quân đoàn thứ năm đều cảm thấy chuyện này không thích hợp, không thể làm việc như thế.
Quân đoàn thứ ba và quân đoàn thứ nhất lại cảm thấy nên quyết đoán từ sớm, nếu không đối phương chờ đến thẹn quá hoá giận, trực tiếp phát động công kích thì làm sao?
Quân đoàn thứ tư là cỏ đầu tường, khi thì giúp bên này, khi lại nhảy sang bên kia.
“Bọn họ chỉ truyền tin nhắn?” Sơ Tranh hỏi.
Chỉ có thứ như vậy, sao có thể làm liên minh kiêng kỵ đến thế.
Nguyên soái Kelly: “Sau đó bọn họ truyền tới một vài thứ nữa.”
Nguyên soái Kelly đưa đồ ra cho họ xem, đó là một vùng biển, phía trên mơ hồ có thứ gì đó, nhìn không rõ lắm.
Nhưng nhìn từ quy mô này, thì đã là một sự uy hiếp.
Đằng sau còn bày ra vũ khí khá là rõ ràng, nhìn từ uy lực, thì tiên tiến hơn họ bên này rất nhiều.
Tóm lại đối phương cho họ xem, chính là khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Vũ trụ mênh mông, không ai biết ở chỗ sâu của nơi xa xôi, còn có sinh mệnh thuộc nền văn minh gì.
Nếu như đối phương thật sự mạnh mẽ như bọn họ biểu hiện ra, vậy thì có lẽ họ không có chút sức chống cự nào.