Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Ta có chuyện muốn biết.”
“… Chuyện gì?” Cuối cùng cũng đã lộ ra bộ mặt thật sao?!
Sơ Tranh trầm ngâm vài giây: “Vì sao ngươi lại cảm thấy bọn họ sẽ không tin tưởng ngươi?”
Câu uy hiếp kia của cô cũng chỉ là thuận miệng nói, căn bản không nghĩ thật sự uy hiếp được người.
Kết quả…
Dường như cậu ta vô cùng tự giác cảm thấy đám hải tặc trên thuyền sẽ không tin tưởng lời giải thích của cậu ta, nhất định sẽ cho rằng là cậu ta cho cô lên thuyền.
Đây là nhận biết gì?
Mịch Vân: “…”
Còn không phải bởi vì cậu ta làm quá nhiều chuyện, độ tín nhiệm quá thấp sao.
Nhưng việc này Mịch Vân sao có thể nói ra, cậu ta duỗi cổ ra: “Được, ngươi muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ làm đi! Hai mươi năm sau ta lại là một trang hảo hán!”
Nói thì nói như vậy, nhưng sợ hãi trong nội tâm cũng chỉ có Mịch Vân tự biết.
Cậu ta mới không muốn chết đâu!
“Ta không giết ngươi.”
“…”
“Không phải ngươi coi trọng thân thể ta chứ!” Mịch Vân mặt hoảng sợ: “Ta cho ngươi biết, ta tình nguyện chết, cũng sẽ không để ngươi làm bẩn thân thể ta đâu!”
Sơ Tranh: “…”
Bệnh tâm thần à!
“Nói cho ta nghe một chút về tình huống trên đảo, nói xong rồi, chỗ bạc này đều là của ngươi, không chỉ như thế, ta còn thả ngươi đi.”
Mịch Vân ngờ vực: “Có chuyện tốt như vậy sao?”
“Ngươi có nói không?”
“Không nói sẽ thế nào?”
Sơ Tranh giơ tay chỉ vào mặt biển: “Chôn ở biển lớn xem ra không tệ, ngươi cảm thấy thế nào?”
Mịch Vân: “…”
Ta cảm thấy không thể!
–
Trên hải đảo bị hải tặc thống lĩnh, hải tặc hết thảy có ba vị đương gia.
Đại đảo chủ bình thường đều ở trên biển vất vả cần cù làm việc, thời gian ở trên đảo không nhiều.
Nhị đảo chủ cũng chính là ca ca của Mịch Vân, cao lớn thô kệch, trừ biết đánh đấm, thì những thứ còn lại đều không biết, phụ trách vấn đề an toàn trên hải đảo, ngẫu nhiên cũng đi theo Đại đảo chủ ra biển làm việc.
Tam đảo chủ thân thể không tốt lắm, không thể ra biển, cho nên phần lớn thời gian ở trên hải đảo, người quản sự chính là Tam đảo chủ.
Trừ chỗ ở của đảo chủ và đám hải tặc, những nơi còn lại ở trên đảo cũng không có gì khác biệt so với thị trấn bên ngoài.
Mịch Vân giới thiệu đại khái cho Sơ Tranh nghe về tình huống trên hải đảo một lần, chuyện có thể nói đều nói, không thể nói thì lướt qua, dù sao nhìn cô cũng có vẻ không biết rõ.
“Trên thuyền này của các ngươi có một tiểu thư?”
“… Đúng vậy.” Mịch Vân gật đầu, không nói nhiều.
“Thân thể nàng ta không tốt?”
Mịch Vân: “Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?”
“Trả lời câu hỏi của ta.”
“… Được được được, ngươi đừng động thủ!” Mịch Vân vội vàng nói: “Nàng là con gái của Đại đảo chủ, từ nhỏ thân thể đã không tốt.”
“Bệnh gì?”
“Làm sao ta biết được.” Mịch Vân thật sự không biết: “Dù sao nhìn ốm yếu bệnh tật, luôn phải uống thuốc, nói gì mà gặp khổ từ trong bụng mẹ, thân thể yếu…”
Lần này Đại đảo chủ mang nàng ta ra ngoài, cũng là nghe nói có danh y gì đó.
Kết quả danh y không kiếm được, vị tiểu thư yêu kiều kia xém chút không qua được, về sau không biết sao bệnh tình lại ổn định.
Mịch Vân cũng không có hứng thú gì với mấy chuyện này, đương nhiên sẽ không đi nghe ngóng kỹ càng.
Dù sao trong ấn tượng của cậu ta, cực ít khi có thể nhìn thấy vị tiểu thư này, ngẫu nhiên trông thấy cũng không nói chuyện được vài câu.
Sơ Tranh xác thực chỉ đơn thuần muốn biết phong thổ trên hải đảo một chút mà thôi.
Sơ Tranh cũng nói lời giữ lời, sau khi cảm thấy mình đã hiểu đơn giản về hải đảo, thì thả Mịch Vân đi.
Mịch Vân đưa lưng về phía Sơ Tranh, chờ tay chân cậu ta cử động được, lập tức xoay người đi xem.
Đằng sau trống rỗng, làm gì có ai.
“Mịch Vân, ngươi làm gì thế?” Có người đi từ chỗ ngoặt tới, thấy Mịch Vân như con ruồi không đầu, nhịn không được lên tiếng.
“…” Mịch Vân túm lấy người tới: “Vừa rồi ngươi có trông thấy người đi qua không?”
“Không… Không có mà? Ngươi tìm ai?”
Mịch Vân: “…”
Cậu ta không hề nghe thấy chút âm thanh nào, sao đã không thấy tăm hơi rồi?
“Ngươi mau đi truyền tin cho Đại đảo chủ, nói…”
Mịch Vân còn chưa nói hết lời, hai mắt lật một cái, ngay trước mặt người kia, ngất đi.
“Mịch Vân!!”
Sơ Tranh đứng ở phía trên, mắt lạnh nhìn người kia khiêng Mịch Vân, vô cùng lo lắng rời đi.
Xem ra gần đây ta quá lương thiện rồi.
Sơ Tranh sờ lên cằm, tự đứng ở đó khen nửa ngày, sau đó ung dung đi về “gian phòng” của cô.
Đúng lúc gặp phải có người đến đưa đồ ăn, thấy Sơ Tranh ngồi trên cỏ khô, cũng không nói nhiều, buông đồ vật xuống liền đi.
Sơ Tranh nhìn đồ ăn một chút, có thể là bởi vì cô cần cung cấp máu, cho nên đồ ăn chưa từng hà khắc, mỗi bữa đều được xưng là xa hoa.
Hai mặn hai chay, còn tặng kèm một chung canh hầm nhỏ và một chút đồ ăn vặt.
Nguyên chủ gần như đều ăn như thế, vừa rồi Sơ Tranh đi ra ngoài một chuyến, quả thật hơi đói, quyết định ăn cơm trước.
Cô ăn xong cơm ước chừng nửa tiếng, bên ngoài vang lên từng trận tiếng ồn ào, Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào nghe ngóng một lát.
Hình như đang tìm người.
Có lẽ là Mịch Vân đã tỉnh, đang bảo người ta đi tìm cô.
Đúng như Sơ Tranh dự liệu, không có ai đến chỗ này tìm cô. Bên ngoài ồn ào náo động không bao lâu thì yên tĩnh xuống, khôi phục lại yên tĩnh.
–
Đảo U Linh.
Tên đảo làm sao mà có thì đã không ai có thể nói rõ nữa, từ lúc bọn họ nhớ được thì đảo này đã có cái tên như vậy.
Cư dân trên đảo đang tràn đầy phấn khởi đi về phía bến cảng của hải đảo.
Từ rất xa có thể trông thấy trên mặt biển có mấy chiếc thuyền lớn, đang tới gần nơi này, lá cờ treo trên thuyền lớn nói cho đám người ở trên đảo biết, Đại đảo chủ của bọn họ trở về rồi.
Thuyền lớn lần lượt cập bờ, người trên bờ công việc lu bù hẳn lên.
Mịch Vân sờ lấy cái ót còn hơi đau, cà lơ phất phơ đi đến trên boong thuyền, nhìn về phương hướng bến cảng.
Thế mà lại không tìm thấy nữ nhân kia ở trên thuyền, quả thực là gặp quỷ.
Đám người kia còn nói cậu ta tự nhiên kiếm chuyện…
Mịch Vân càng nghĩ càng giận.
Dù sao cậu ta cũng đã nhắc nhở bọn họ, nếu như về sau xảy ra chuyện gì, vậy thì không trách được cậu ta.
Mịch Vân xuống thuyền, đứa trẻ nhỏ chạy tới chạy lui trong bến cảng thấy cậu ta thì rất vui mừng xông lại: “Mịch Vân ca ca, Mịch Vân ca ca!”
Đứa trẻ nhỏ giống như con gà con, vây quanh Mịch Vân, nhảy nhót gọi cậu ta.
Người lui tới xung quanh cũng không cảm thấy kinh ngạc với chuyện này.
Mịch Vân giật cái túi đeo bên hông xuống, đưa cho một đứa bé trong đó: “Cầm chia nhau đi.”
“Oa a ~ “
Một đám trẻ nhỏ lập tức tản ra.
Mịch Vân vừa muốn rời đi, liền nghe thấy đằng sau huyên náo một trận, cậu ta quay đầu nhìn qua, không ít người lui tới, dường như đang tìm người.
Mịch Vân: “…”
Khi bảo các ngươi tìm thì không tìm, bây giờ mới tìm?
–
Sơ Tranh rời khỏi bến cảng, trước tiên tìm nơi thay một bộ quần áo.
Đừng thấy nơi này là một hòn đảo nhỏ mà nhầm, thứ nên có đều có, cũng không phải hoàn cảnh gian khổ như Sơ Tranh nghĩ.
Dù là bác gái bán đồ ăn ở nơi này, thì ăn mặc cũng tốt hơn bên ngoài nhiều.
Nhưng chỗ xấu chính là người chỗ này cơ bản đều biết nhau, xuất hiện một khuôn mặt lạ hoắc, lập tức sẽ làm cho họ cảnh giác.
Cũng may Sơ Tranh có thể đánh… Lấy tiền thu mua.
Sơ Tranh đột nhiên mất tích, người bên kia đều điên rồi.
Cô là dược nhân phải bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết để bồi dưỡng ra được, sao có thể để cô chạy mất.
Nhưng người trông coi Sơ Tranh cũng không nói chính xác được rốt cuộc Sơ Tranh chạy lúc nào.
Lần cuối cùng nàng ta đi đưa cơm thì cô vẫn còn ở bên trong.
Cho nên, chắc chắn là chạy trốn trong khoảng thời gian này.
Mà hòn đảo gần đây chỉ có đảo U Linh, sau khi không tìm được người trên thuyền, lại bắt đầu tìm ở trên đảo.