Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh cảm thấy thẻ người tốt chính là có bệnh, hơn nữa bệnh còn không nhẹ.
Nói chạy là chạy.
Ngay cả báo trước cũng không có!
Sơ Tranh khổ sở đến một nhóm, ngồi ở bờ biển hơn nửa ngày, chờ được người của Đại đảo chủ.
Tâm tình Sơ Tranh vốn đã không tốt, đám người này đột nhiên xuất hiện, vậy thì cô sẽ không khách khí thu nhận.
Đại đảo chủ bên kia chờ tin tức, chờ chờ chờ… Không hề có động tĩnh gì.
Chờ ông ta phái người đi tìm, phát hiện người mình phái ra đều nằm ở bờ biển, bị sóng biển cọ rửa.
“Đại đảo chủ, ngài có cảm thấy thế kia giống như đang bày ra tạo hình gì đó không?”
Có người kỳ quái chỉ vào một hàng bên kia.
“Bày tạo hình gì?” Lửa giận của Đại đảo chủ đã sắp vọt đến cổ họng, thực sự không có tâm tình đi quan sát.
“…”
Nói không nên lời, chính là cảm thấy rất kỳ quái.
Thế này rõ ràng không phải tùy ý nằm…
Chỉ là ai đánh xong lại rảnh rỗi như vậy chứ, còn bày cái tạo hình nữa?
Nghĩ tới đây, hải tặc kia cảm thấy có thể là mình nghĩ nhiều.
Lúc này nếu như nhìn từ không trung, thì sẽ phát hiện những người này bị bày thành hai chữ mẫu SB.
–
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ hạn nửa tháng.
Đại đảo chủ nhận định là Sơ Tranh giở trò quỷ, không tin cô có thể làm ra chuyện gì lớn.
Cho nên bọn họ căn bản không thật sự để Diệp Tú Tú đi huyết tế.
Tam đảo chủ có chút lo lắng, người phái đi bắt dược nhân kia, ai cũng bị đánh cho cha mẹ cũng không nhận ra.
Có lẽ cô thật sự có thủ đoạn gì đó…
Mắt thấy thời gian sắp đến, đáy lòng Tam đảo chủ càng ngày càng bất an.
Lúc nắng chiều hạ xuống, trăng sáng treo cao, toàn bộ hải đảo vẫn là một mảnh tường hòa.
Tam đảo chủ canh giữ đến giờ cuối cùng, không phát sinh bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, nặng nề thở phào.
Quả nhiên là dược nhân kia giở trò quỷ…
“Đại đảo chủ, Tam đảo chủ, không xong rồi!!”
“Không xong rồi!”
Hải tặc đột nhiên xông vào miếu Thần Biển, chỉ ra bên ngoài.
“Bên ngoài…”
Đại đảo chủ bước mấy bước xông ra cửa điện, không ít người đều đang nhìn về một phương hướng, Đại đảo chủ lập tức nhìn sang bên kia.
Mặt biển mông lung, trăng sáng cũng không chiếu thấu.
Đây là cảnh tượng bên ngoài mà đảo U Linh quen có, cảnh tượng này khắc trong đầu mọi người.
Nhưng mà lúc này, cảnh tượng này đang nổi sóng, sóng biển giống như bức tường, cao cao đứng lên, đấu đá nhau mà phóng về phương hướng hải đảo.
Nơi cư dân trên hải đảo tụ tập, đang có hàng loạt tiếng ồn ào dâng cao.
Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả cư dân ở trên đảo đều biết chuyện này.
Trang Bình đi xem xong trở về, cả người đều đang run rẩy, hắn cho là chuyện miếu Thần Biển là do cô nương kia làm, nhưng cảnh vừa rồi trông thấy…
Đó là chuyện mà người có thể làm được sao?
“Trang Bình.”
“A!”
Trang Bình đột nhiên nghe thấy người gọi mình, sợ đến hồn phi phách tán, quay đầu đã nhìn thấy Sơ Tranh đứng trên bậc thang.
Y phục trên người cô chỉnh tề, giống như vẫn không hề ngủ.
“Đi làm giúp ta một việc.” Sơ Tranh ném cho Trang Bình một cái túi: “Trở về cho ngươi thêm gấp đôi.”
Trang Bình: “…”
Trang Bình không muốn đi lắm, tình huống bên ngoài bây giờ như thế nào… Làm việc cho cô, chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Nhưng mà…
Có tiền hay không đều không quan trọng, quan trọng là cái mạng nhỏ của mình.
–
Sơ Tranh chậm rãi đi lên núi, lúc này không ít cư dân cũng đang chạy lên núi.
“Nghe nói là đảo chủ không chịu cho người huyết tế, cho nên tạo thành tình huống như bây giờ, Thần Biển nổi giận!”
“Không phải nói là người của Chu gia…”
“Không phải, sau đó Thần Biển lại hiển linh, không muốn nam hiến tế.”
“Cái gì?” Chuyện phát sinh trong miếu Thần Biển ngày đó không có mấy người biết, Đại đảo chủ lại phong tỏa tin tức, tất cả mọi người còn tưởng rằng người hiến tế là Bộ Khinh.
Tất cả mọi người như lọt vào trong sương mù, hai mặt ngơ ngác nhìn nhau.
Một hồi lâu sau có người nói: “Vậy trên đảo không có ai khác sinh ngày đó nữa sao?”
“Sao lại không có, con gái của Đại đảo chủ ấy… Nhưng Đại đảo chủ không muốn, bây giờ thế này…”
Đứng ở vị trí của bọn họ, có thể dễ dàng trông thấy sóng biển nhấc lên như thủy triều.
Hòn đảo này của bọn họ nghiêm trọng nhất là gặp phải mưa to, cho tới bây giờ chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.
“Chắc chắn là Thần Biển nổi giận rồi.”
“Sao Đại đảo chủ có thể như vậy chứ!”
“Cũng không phải đòi mạng, chỉ cho chút máu thôi mà.”
“Đúng thế.”
Tin tức này lan tràn trong đám người, người thảo luận càng ngày càng nhiều, lúc này trời tối, một gương mặt lạ hoắc như Sơ Tranh xuất hiện, cũng không ai chú ý.
Đương nhiên cũng có thể là lúc này bọn họ càng lo lắng cho sinh mệnh của mình hơn.
Ngoài miếu Thần Biển, trong trong ngoài ngoài vây đầy cư dân kinh hoảng luống cuống, đang nói Đại đảo chủ để Diệp Tú Tú huyết tế.
“Đại đảo chủ, Thần Biển tức giận hậu quả rất nghiêm trọng, ngài thật sự muốn nhìn thấy tất cả chúng ta chôn thân ở đây sao?”
“Ngọn sóng kia mà đánh xuống, thì người trên đảo chúng ta có còn sống được không?”
“Đại đảo chủ, chỉ lấy một chút máu, cũng không phải đòi mạng, Tú Tú tiểu thư từ trước đến nay thiện tâm, nàng nhất định sẽ đồng ý.”
“Hiến máu cho Thần Biển đại nhân cũng là một loại vinh hạnh mà! Thần Biển đại nhân không quan tâm máu của ta thôi, nếu mà muốn của ta thì ta sẽ hiến ngay lập tức!”
Đám người ngươi một lời ta một câu, ngoài miếu Thần Biển giống như cái chợ.
Sắc mặt Đại đảo chủ cực kỳ kém, vừa nói một lời, rất nhanh sẽ bị người ta che lấp, căn bản không ai nghe.
Lúc này mọi người bị nỗi sợ từ cơn giận của Thần Biển thúc đẩy, quên mất uy nghiêm của Đại đảo chủ.
Đại đảo chủ đột nhiên liếc mắt nhìn vào đám người, thiếu nữ khoanh tay trước ngực đứng ở đó, thần sắc lãnh đạm, nhìn không ra hỉ nộ, so với đám người kinh hoàng bên cạnh, hình thành đối lập rõ ràng.
“Ngươi…”
Sơ Tranh nhìn Đại đảo chủ bị người ta ngăn lại, không có cách nào qua được bên này gây chuyện với cô.
Sơ Tranh nhìn qua phía mặt biển, xem nguyên chủ như dược nhân mà dùng, nàng không thể phản kháng, bây giờ cũng nên cho các ngươi thử xem đó là cảm giác gì.
Đoàn hải tặc nhiều người đấy, nhưng cư dân càng nhiều hơn.
Quan trọng hơn là, Thần Biển ai cũng sợ, bất kính với Thần Biển là đại kỵ, bây giờ Thần Biển nổi giận, cho nên Đại đảo chủ căn bản không có cách gì khác.
Diệp Tú Tú bị người dẫn tới, nàng ta đã nghe nói, lúc này mặt mày trắng bệch, thân thể yếu đuối run như lá rụng.
Cư dân thấy nàng ta tới, dồn dập quỳ gối ngoài miếu Thần Biển, bái lạy về phía mặt biển.
Sơ Tranh đứng đó quá đột ngột, đành phải tránh đến chỗ tối.
Có lẽ Diệp Tú Tú không muốn lắm, một đám người ở trong miếu Thần Biển một hồi lâu, mắt thấy sóng biển kia đã sắp chuyển qua gần hải đảo, lúc này Diệp Tú Tú mới đồng ý.
Nửa chung máu cũng không tính là nhiều, lần nào nguyên chủ cũng bị lấy một chung.
Nhưng Diệp Tú Tú ngất đi tại chỗ, cũng không biết là bị sợ hãi, hay là mất máu quá nhiều dẫn đến.
Tay của Đại đảo chủ run dữ dội hơn, bưng lấy đồ, đặt ở trên bàn trong miếu Thần Biển.
“Lui rồi kìa!!”
“Thật sự lui rồi kia.”
Gần như là đồng thời với lúc để lên, bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô.
Làn sóng dựng thẳng như bức tường nơi xa đang chậm chạp rút đi, mặt biển yên tĩnh lại.
Trên bàn lại có chữ màu đỏ tươi hiện ra.
—— Nửa tháng một lần.
Nhìn mấy chữ kia, Đại đảo chủ cũng suýt phun ra một ngụm máu, ông ta luôn cảm thấy chuyện này không thoát được quan hệ với Sơ Tranh.
Nhưng những thủ đoạn thông thiên này, sao mà cô làm được!
【 Tiểu tỷ tỷ, rốt cuộc cô làm sao làm được? 】 Vương Giả cũng tò mò.
Sơ Tranh tản bộ từ đường nhỏ xuống núi: “Thủ thuật che mắt mà thôi, lừa gạt bọn họ.”
Ngân tuyến chỉ cần treo một tấm hình sóng cao như bức tường ở bên kia, đám người này bị Thần Biển dọa cho phát sợ, trông thấy là sợ, làm gì nghĩ nhiều như vậy.
【… Cô không sợ bọn họ phát hiện à? 】
Sơ Tranh lơ đễnh: “Bọn họ dám đi xem chắc?”
【…】
Được thôi.