Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh sắp xếp cẩn thận cho Bộ Khinh, đi từ gian phòng ra, cô đột nhiên che miệng, thấp giọng ho khan.
“Khụ khụ khụ…”
Nhanh như vậy đã bị thẻ người tốt truyền nhiễm… Sơ Tranh nhìn chằm chằm vết máu ho ra trong lòng bàn tay, cảm thấy có lẽ không phải thẻ người tốt truyền nhiễm cho.
Vậy ta làm sao đây?
Đột nhiên có chút xíu hoảng. jpg
“Đảo chủ.”
Sơ Tranh xiết chặt lòng bàn tay, giấu ra sau lưng, nghiêm mặt hỏi: “Chuyện gì?”
“Mịch Vân trở về rồi.” Hải tặc nói.
“… Trở về thì trở về, nói với ta làm gì?” Chẳng lẽ ta còn phải đi nghênh đón sao?
“…”
Nhưng không phải Mịch Vân chạy sao? Bây giờ cậu ta lại trở về, không nên phạt một chút sao?
Sơ Tranh vung tay, cho hải tặc lui xuống, hiển nhiên không có ý tứ muốn trừng phạt Mịch Vân.
Mịch Vân ở bên ngoài một thời gian, kết quả phát hiện bên ngoài lòng người hiểm ác, còn không bằng ở trên đảo tự do vui sướng.
Đồng thời trở về cùng cậu ta còn có Nhị đảo chủ.
Quan hệ của hai người vẫn là Mịch Vân đơn phương không tốt với Nhị đảo chủ, Nhị đảo chủ hấp tấp đuổi theo phía sau.
Vì biểu hiện rõ sự trung thành của mình, sau khi trở về, Mịch Vân mang theo lễ vật đến gặp Sơ Tranh.
“Đảo chủ, gần đây ngài có chiến tích vĩ đại, đã đủ để ghi vào sử sách rồi! Ngài có biết người bên ngoài nói về ngài thế nào không?”
“Không biết.”
“Ta nói cho ngài nghe…”
“Không muốn nghe, không có việc gì thì ra ngoài.” Sơ Tranh mặt lạnh đuổi khách.
“Đừng như vậy mà.” Mịch Vân không muốn đi: “Ta báo cáo cho ngài một xíu, ngài nghe chút đi… Đừng động thủ, ta đi, ta đi.”
Mịch Vân giơ hai tay rời đi từ cửa sổ.
Cậu ta chỉ muốn chia sẻ chút tình báo bên ngoài cho đảo chủ, sao đảo chủ lại bất cận nhân tình như thế chứ.
Sơ Tranh làm gì có thời gian nghe cậu ta nói nhảm.
Thân thể này của cô xảy ra vấn đề rồi.
Trước đó cô cũng không cảm thấy thân thể khó chịu, nhưng từ sau khi ho ra máu, thì các triệu chứng như choáng đầu, buồn nôn dần dần xuất hiện.
Bây giờ cảm thấy thị lực cũng chịu ảnh hưởng rồi.
Thân thể biến hóa Sơ Tranh không cách nào thay đổi hay ngăn cản, cô đã bảo đại phu xem qua, đại phu cũng không nói được là bị làm sao.
Nhìn qua giống như không có chỗ nào dị thường, nhưng triệu chứng lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Biến hóa này chắc chắn có liên quan đến dược nhân.
Xem ra cô phải đi tìm Đại đảo chủ một chút…
–
Đại đảo chủ vẫn bị giam giữ trong địa lao, Sơ Tranh xuống địa lao, liếc thấy người bẩn thỉu, dựa ở góc tường.
“Đảo chủ.”
“Mở cửa.”
“… Vâng.” Người trông coi mở cửa nhà lao ra.
Con ngươi đục ngầu của Đại đảo chủ chậm chạp nhìn qua, thấy rõ người, ông ta bỗng nhiên bộc phát ra sự hận thù, đứng dậy xông về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhấc chân, lưu loát đạp người về.
“Khụ khụ khụ…” Đại đảo chủ bị đạp ngã xuống đất, tròng mắt đã trừng đến sắp rớt ra ngoài: “Ngươi tới làm gì!”
Giọng nói khàn khàn thô rát, mang theo hận ý âm độc, trong phòng giam tĩnh mịch, càng làm cho người ta sợ hãi hơn.
“A…” Đại đảo chủ như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, trên gương mặt bẩn thỉu lộ ra nụ cười quỷ dị: “Có phải thân thể ngươi xuất hiện biến hóa không?”
Sơ Tranh khoanh tay trước ngực đứng ở cửa ra vào, không đáp lời ông ta.
Đại đảo chủ ngửa đầu “ha ha” cười to: “Ngươi đến tìm ta, là muốn biết vì sao chứ gì? Hay là muốn lấy được cách giải quyết từ ta?”
Sơ Tranh phất tay, trong hành lang bên ngoài có tiếng xích sắt va chạm, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Đại đảo chủ theo bản năng nhìn sang, cái nhìn này, con ngươi đột nhiên co rụt một trận, siết chặt nắm đấm, thân thể căng cứng.
Tú Tú…
Tú Tú của ông ta!
Từ khi bị mang về đây, Đại đảo chủ cũng chưa từng được gặp Diệp Tú Tú, nhưng ông ta biết Diệp Tú Tú còn sống, nhốt ở ngay bên cạnh ông ta, bởi vì ông ta ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng kêu thảm Diệp Tú Tú phát ra vì đau đớn.
“Tú Tú…”
Diệp Tú Tú cũng không khá hơn Đại đảo chủ chút nào, thậm chí là còn thảm hơn một chút.
Cách mấy ngày nàng ta sẽ phải trải qua một lần tra tấn đau đến không muốn sống, không có bất kỳ thuốc gì làm dịu cho nàng ta.
Nhiều lần Diệp Tú Tú đã hận không thể tự sát đi.
Nhưng lần nào cũng có người cứu nàng ta, về sau thì luôn có người trông coi, căn bản không cho nàng ta cơ hội tự sát.
Sơ Tranh: “Nếu ngươi đã biết sao ta lại tới, vậy thì làm phiền ngươi nói cho ta biết.”
Đại đảo chủ nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi thả Tú Tú ra!”
“Ngươi cảm thấy ta giết nàng có dễ dàng không?” Sơ Tranh hỏi rất bình tĩnh.
“Ngươi…”
“Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta.”
“…”
Ánh mắt Đại đảo chủ như lưỡi dao, vù vù bắn về phía Sơ Tranh, ông ta hận không thể thiên đao vạn quả cô.
“Ha ha ha… Tú Tú sống như thế cũng rất đau khổ, ngươi giết nó đi!!” Đại đảo chủ đột nhiên nghĩ thông suốt, gằn từng chữ: “Ta sẽ cảm ơn ngươi.”
“Muốn người chết thì dễ dàng, nhưng làm cho người ta sống không bằng chết…”
“Ngươi dám!” Đại đảo chủ cứng lại, quát to một tiếng.
“Có gì mà không dám?” Sơ Tranh phách lối không thôi: “Ta có thể làm cho nàng kéo được một hơi tàn, sống không bằng chết.”
“…”
Đại đảo chủ tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng ông ta biết, nữ nhân này nói là sự thật.
Cô thật sự làm được.
Cô chính là ma quỷ!
–
Không khí trong địa lao không sạch sẽ, sau khi Sơ Tranh ra ngoài, hít một hơi thật sâu, không khí mát mẻ lập tức cọ rửa sạch sẽ không khí khó ngửi ngột ngạt kia.
“Đảo chủ đi thong thả.”
“Đảo chủ đi thong thả…”
Sơ Tranh giẫm lên thềm đá rời đi, trong đầu vang vọng lời Đại đảo chủ nói.
—— Thân thể ngươi là dùng thuốc nuôi ra, đã sớm không giống người bình thương, nếu lão Tam còn ở đây thì có lẽ ngươi còn có thể cứu, lão Tam không ở đây, ngươi cũng chỉ có thể chờ chết.
Khi nguyên chủ làm dược nhân, xác thực cần ăn rất nhiều thứ, rất nhiều thứ đều mang theo dược tính.
Sau khi cô tới thì không còn dùng loại thuốc này nữa.
Những thuốc đó là do Tam đảo chủ điều phối, Tam đảo chủ đã không còn, vậy thân thể cô bây giờ…
—— Không đến nửa năm nữa, thân thể ngươi sẽ hoàn toàn sụp đổ.
“Nửa năm…”
“Nửa năm gì?” Mịch Vân xông từ trong bụi hoa bên cạnh tới, tò mò hỏi: “Đảo chủ, ngươi đến địa lao làm gì?”
Sơ Tranh xém chút tát một cái tát Mịch Vân về trong bụi hoa.
“Mắc mớ gì tới ngươi?”
“Tò mò nha.” Mịch Vân cười như tên trộm: “Đảo chủ, mấy ngày gần đây ngươi có chút là lạ đó.”
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh không thèm để ý đến đứa cháu trai tiện nghi Mịch Vân này, chắp tay đi về.
Mịch Vân không đuổi theo, ngờ vực không ngừng nhìn qua nhìn lại giữa địa lao và phương hướng của Sơ Tranh, chắc chắn có vấn đề!
Mịch Vân càng nghĩ càng thấy không đúng, nhấc chân đuổi theo, Sơ Tranh đi rất nhanh, cậu ta không đuổi kịp, nhưng mà nhìn thấy Bộ Khinh.
Bộ Khinh bưng lấy chung sứ đi rất chậm, dường như sợ thứ bên trong đổ ra.
Mịch Vân leo từ ngoài hành lang vào, ngăn Bộ Khinh lại.
Bộ Khinh giật mình, kinh hồn táng đảm nhìn người xông tới trước mặt.
“Bộ công tử.” Mịch Vân cười kêu một tiếng.
Bộ Khinh khẽ gật đầu, dáng vẻ rất là nhu thuận chào hỏi.
Không biết Mịch Vân mò từ đâu ra một cái vòng hoa, bỏ lên đầu Bộ Khinh: “Vị kia nhà ngươi hình như có chút gì đó là lạ, ngươi quan sát nhiều một chút nha.”
Bộ Khinh: “???”
Mịch Vân nói xong thì đi.
Bộ Khinh bưng lấy chung sứ, không có tay trống, lắc lắc đầu nhưng không lắc rơi được vòng hoa mà Mịch Vân đặt trên đầu hắn, cuối cùng chỉ có thể đội cái vòng hoa kia đi gặp Sơ Tranh.