Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đội ngũ phía trước không hề có ý định đi, không ít người đang cầm chai chai lọ lọ đựng nước đi phía trước nhận nước, Triệu Anh Tuấn và A Dật cũng đi.
Chi Khai ngồi xổm ngoài xe, Tiểu Cung cầm ná cao su của cậu nhóc, đang nhặt đá ở bên đường mà bắn.
Trên xe chỉ còn lại Tiểu Ngư, Sơ Tranh và con Zombie là Bắc Trì.
Sơ Tranh ăn chút đồ ăn, quay đầu đối đầu với ánh mắt nhìn chằm chằm của Bắc Trì, cô vặn nước ra, kéo miệng Bắc Trì lên rót cho một chút.
“…”
Quen rồi.
Dọc đường này cô đều nuôi như thế.
Nhưng Zombie này cũng cần uống nước sao?
Sơ Tranh chưa từng cho Bắc Trì ăn đồ ăn, nguyên nhân thứ nhất là nhìn tinh thần hắn có vẻ rất tốt, nguyên nhân thứ hai là sợ hắn không tiêu hóa được.
Nhưng ngẫm lại khẩu vị của Zombie, sống cũng dám ăn, có lẽ cũng không có gì mà không thể tiêu hóa.
Cho nên bây giờ Sơ Tranh định cho hắn chút đồ ăn.
Sơ Tranh hỏi Tiểu Ngư một chút bánh quy, tách ra thành miếng nhỏ, trực tiếp nắm cằm Bắc Trì, nhét vào trong miệng hắn.
Tiểu Ngư thấy dáng vẻ thô bạo ấy của Sơ Tranh, đột nhiên có chút đồng tình với vị Zombie tiên sinh kia…
“He!”
Bắc Trì dùng đầu lưỡi đẩy bánh quy, muốn đẩy ra.
“Nuốt xuống!” Sơ Tranh nắm cằm hắn, không cho phép hắn nhả ra: “Dám nhả đánh chết anh!”
Bắc Trì: “He he he he!!”
Không biết có phải là ảo giác của Tiểu Ngư hay không, cô ấy luôn cảm thấy dáng vẻ của Zombie tiên sinh rất là ủy khuất.
Mặc kệ là lúc nào, con gái kiểu gì cũng sẽ sinh ra sự không đành lòng và đồng tình khi đối phương lộ ra mặt yếu đuối, Tiểu Ngư cũng không ngoại lệ: “Đại lão… Có phải hắn không thích cái này không?”
“Nếu không thì ăn cô à?” Sơ Tranh quay đầu nhìn cô ấy.
Tiểu Ngư co lại trong góc, yếu ớt nói: “Vẫn nên ăn bánh quy đi.”
Cô ấy không thể ăn!
Hiển nhiên Bắc Trì rất ghét bánh quy, toàn thân trên dưới đều tràn ngập kháng cự, cũng không biết là sợ Sơ Tranh hay là thế nào, thế mà thật sự không nhả ra, hoàn chỉnh nuốt xuống.
“Có thể ăn nha.” Sơ Tranh lại tách thêm một miếng.
Bắc Trì: “…”
Bắc Trì nhếch miệng, đột nhiên cắn qua phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh híp mắt lại, vốn định giật tay ra, lại dừng ở đó: “Anh cắn thử xem.”
Sơ Tranh cảm giác răng đã đụng phải làn da cô, thậm chí đã cắn xuống, nhưng rất nhanh lại dừng lại.
Đôi mắt Bắc Trì tối tăm mờ mịt, liếc trộm Sơ Tranh, giống như mèo con ăn vụng, đang nhìn lén xem con sen nhà mình có ở đó không.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn hắn, dáng vẻ âm trầm, rõ ràng là một con sen không dễ chọc.
Bắc Trì thu răng lại, hắn đột nhiên duỗi đầu lưỡi ra, liếm liếm trên mu bàn tay Sơ Tranh.
Sơ Tranh: “…”
Đậu má! Anh là chó sao? Không chê bẩn à!
“Không cho phép liếm!” Sơ Tranh dùng ngón tay chống lấy trán hắn, đẩy hắn ra.
“He he!” Không cho phép ăn, còn không cho liếm, người này thật phiền!
A… Người… Người là gì?
Trong đầu Bắc Trì một mảnh hỗn độn, chỉ là lâu lâu sẽ hiện lên một chút từ kỳ quái.
Bắc Trì lắc đầu, chóp mũi nhẹ ngửi trên mu bàn tay cô, răng thỉnh thoảng lộ ra.
Muốn cắn…
Thơm quá…
Thật đói…
Nhưng cô ta thật dữ.
Chi Khai mở cửa xe, vừa vặn nhìn thấy một màn này, dọa đến anh ta “A” một tiếng, thuận tay túm lấy đồ vật bên cạnh, đập về phía Bắc Trì.
“Anh làm gì thế?”
Sơ Tranh giơ tay ngăn cản, thứ kia đánh lên tay Sơ Tranh, không tính là rất đau, nhưng vẫn hơi tê.
Chi Khai: “!!!” Tại sao đại lão lại cản!
Chi Khai đánh trúng Sơ Tranh, có chút hoảng, anh ta nuốt một ngụm nước bọt, chỉ vào Bắc Trì, nói năng lộn xộn: “Tôi cho là hắn hắn hắn…”
“Không sao.” Sơ Tranh hạ tay xuống.
Chi Khai nhìn chằm chằm Bắc Trì, hắn vẫn dùng mũi nhẹ ngửi ngửi tay Sơ Tranh, răng khi thì lộ ra, nhìn giống như lúc nào cũng có thể cắn.
Chi Khai hãi hùng khiếp vía, nhưng đại lão mặt không đổi sắc để cho hắn thân cận.
Này… Đại lão không hổ là đại lão.
Chi Khai che lấy trái tim, vội vàng đóng cửa xe.
Thật xin lỗi, anh ta có chút không chịu nổi.
Huấn luyện thú cưng không phải chính là phải để cho thú cưng quen thuộc mùi của mình sao? Cho nên đại lão thật sự xem Zombie kia như thú cưng mà nuôi à?
“…”
Sở thích của đại lão thật đặc biệt nha.
–
Triệu Anh Tuấn và A Dật nhận nước về, cũng không nhiều lắm, lượng nước trong nhà máy nước cũng không nhiều, phải chia cho nhiều như vậy người, số lượng của mỗi người chắc chắn có hạn.
“Tiết kiệm một chút, cũng đủ cho chúng ta uống hai ba ngày.”
Bây giờ con đường truyền bá virus ngoài bị những con Zombie lây nhiễm cắn, thì còn truyền qua đường nước.
Nước bên ngoài cơ bản không thể uống.
Bây giờ còn có thể tìm được một chút nước sạch, sau này…
Mọi người cũng không biết nên làm sao bây giờ, không có nước, bọn họ còn sống thế nào nữa!
“Cũng không biết sau này phải làm sao đây.” A Dật thở dài.
“Nói không chừng bên căn cứ sẽ có chuyên gia nghiên cứu ra thuốc giải, cũng đừng lo lắng quá.” Chi Khai trấn an một câu.
“Vậy nếu không nghiên cứu ra thì sao?” Tiểu Cung nghi hoặc.
“…”
“Vậy thì cũng phải nghĩ cách mà sống.” Chi Khai búng trán Tiểu Cung một cái: “Nhóc cũng không thể đi chết đúng không?”
Tiểu Cung: “Đến lúc đó cũng không có nước thì có khác gì chết đâu? Khi đó còn không bằng cả Zombie nữa.”
“…”
Chi Khai hít sâu một hơi, không phân cao thấp với trẻ ranh.
Có thể là cảm thấy đề tài này quá nặng nề, mọi người cũng không muốn nói chuyện nhiều, rất nhanh dời chủ đề đi.
Nói chuyện một hồi, Chi Khai kỳ quái nhìn đoàn xe trước mặt: “Tại sao còn chưa đi nữa?”
Bọn họ ở phía sau cùng cũng đã nhận được nước, chẳng lẽ trước mặt còn có người chưa nhận được nước?
Nhưng không phải mọi người đều về hết trên xe rồi sao?
Ngay khi Chi Khai nghi hoặc, đội xe chậm rãi di động.
Nhưng đội xe cũng không chạy về phía trước được bao xa, đột nhiên lại ngừng lại, tiếp đó là một trận ồn ào náo động từ phía đầu tiên truyền đến.
“Sao thế? Gặp phải Zombie à?” A Dật vội vàng hỏi.
“Không giống…”
“Anh Khai, anh nhìn sắc trời kìa, có phải không thích hợp không!” Triệu Anh Tuấn nhìn bầu trời trước mặt.
Bầu trời một mảnh tối tăm mờ mịt, giống như đang mưa.
Nhưng bên phía bọn họ vẫn có mặt trời chói chang…
“Về nhà máy nước.”
“Cái gì?”
Sơ Tranh lặp lại một lần: “Không muốn chết thì trở về nhà máy nước.”
“…”
Mặc dù không biết vì sao đại lão lại nói như vậy, nhưng chắc chắn là đại lão đúng.
Chi Khai lập tức quay đầu, xe của bọn họ ở cuối cùng, quay đầu rất dễ dàng. Xe ở ngay trước bọn họ, thấy họ quay đầu, phía trước lại là tình huống ồn ào náo động không rõ, cũng quay đầu theo, đi theo bọn họ.
Trong đội xe có người chạy vội ra phía sau qua khe hở, giống như đằng sau có thứ gì đó đang đuổi theo bọn họ.
Xe sau cùng còn có thể tranh thủ thời gian quay đầu chạy, nhưng những chiếc xe bị ngăn chặn thì không thể quay đầu, một đoàn người lao ra khỏi cửa xe chạy đến.
Nhà máy nước cách họ cũng không xa, xe của Sơ Tranh đến đầu tiên.
Sơ Tranh cởi dây an toàn trên người Bắc Trì, dắt hắn xuống dưới, nói với người trong xe: “Mang theo thứ hữu dụng, đi vào.”
Động tác của những người khác cũng nhanh nhẹn, xách mấy cái balo, rất nhanh đi theo Sơ Tranh vào bên trong.
Nước nhà máy đều là nhà trệt, hình nửa vòng cung, nhưng bên trong có gian phòng khác biệt.
Sơ Tranh chọn một căn phòng, sắp xếp cho Bắc Trì vào trước.
Đám người chạy theo phía sau họ, cũng vội vàng đi vào.
“Chạy gì thế?” Vào rồi mới có người lơ ngơ đặt câu hỏi.
“Những người kia đều chạy cả mà.”
“Có Zombie?”
“… Không biết.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.