Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sở thích của đại lão, bọn Chi Khai không dám hỏi nhiều, trừ bí mật thảo luận, đối mặt với Sơ Tranh và Bắc Trì thì đều đóng chặt miệng.
Con đường bây giờ họ đi, có thể ngẫu nhiên gặp phải người sống sót, nhưng đều rất ít…
Vật tư càng ngày càng thiếu thốn, tài nguyên nước quý báu, trước đó họ đã nhìn thấy có người vì vật tư, vì nước mà ra tay đánh nhau.
Nhưng dưới tình huống như vậy, đột nhiên có tin tức truyền ra trong đám người sống sót.
Nói là ở thành phố T có một căn cứ, bên kia có nước sạch, cũng có vật tư phong phú, hoan nghênh những người sống sót đến đó.
“Đại lão, cô cảm thấy căn cứ này có tồn tại thật không?” Chi Khai và Triệu Anh Tuấn nghe ngóng tin tức xong, đến tìm Sơ Tranh thương lượng.
“Không biết.”
Từ trước đến nay Sơ Tranh luôn có thái độ này, bọn họ cũng đã quen.
Triệu Anh Tuấn: “Vậy chúng ta… Có đi không?”
Căn cứ…
Dọc theo con đường này cũng nghe qua không ít câu như nơi này có căn cứ, nơi kia có căn cứ, nhưng thường khi họ tìm tới, thì phát hiện chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, hoặc là nó vốn là tin tức giả.
Sơ Tranh không muốn đi lắm.
Nơi nhiều người đại diện cho nhiều phiền phức, mà cô còn dẫn theo một Zombie, đến những nơi đó, thuần túy là muốn chết.
Nhưng mà…
Phương hướng bây giờ họ đi, chính là phương hướng đi đến căn cứ kia.
Cho nên quyết định có đi hay không cũng không quan trọng, dù sao bọn họ không thể nào vòng ngược trở lại được.
“Bây giờ ở đây rất thiếu nước, chúng ta cứ đi tiếp như vậy, lỡ như không thể tìm thấy nguồn nước có thể uống được thì phải làm sao?”
“Căn cứ có tồn tại thật hay không cũng không nhất định.”
“Không tới xem thử thì sao mà biết được có thật hay không? Còn có chuyện gì bết bát hơn bây giờ à?”
Chi Khai và Triệu Anh Tuấn thảo luận rốt cuộc căn cứ có tồn tại thật hay không, thảo luận khá là kịch liệt.
Cuối cùng Chi Khai quăng nồi cho Sơ Tranh: “Đại lão, chúng ta có đi không?”
Sơ Tranh thuận miệng nói một tiếng: “Anh muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi.”
Chi Khai: “…”
Triệu Anh Tuấn: “…”
–
Dựa vào bản đồ thì căn cứ nằm ở một nơi rừng sâu núi thẳm, nhìn từ bản đồ tìm được, nơi đó trước kia chính là cái thôn nhỏ.
Xuất phát từ vị trí của họ, đi qua đó còn phải cần một thời gian thật dài.
Đội ngũ vẫn có người muốn đi xem, lỡ như nói thật thì sao?
Sơ Tranh không có yêu cầu gì đặc biệt, cho nên đội ngũ của họ đi về phía kia.
“Nói không chừng khi chúng ta qua, căn cứ đã không còn nữa.”
“Em bớt miệng quạ đen lại đi!” Chi Khai tát một cái lên đầu Tiểu Cung.
Tiểu Cung ôm đầu, cười hehe hai tiếng.
“Đại… Đại lão đâu?” Triệu Anh Tuấn vội vàng chạy tới.
“Ra ngoài cùng Bắc Trì à?”
“Không phải đâu, Bắc Trì ở trên xe.” Triệu Anh Tuấn chỉ chỉ xe.
Bên chỗ xe, khuôn mặt Bắc Trì gần như dán lên cửa thủy tinh, mắt không chớp nhìn họ.
Đám người: “…”
Loại ánh mắt nhìn đồ ăn này… Cho dù gương mặt kia của hắn càng nhìn càng đẹp, nhưng bọn họ cũng sợ hãi mà!
Nhưng khi họ trông thấy Sơ Tranh trở về, thì lại cảm thấy Bắc Trì không hề đáng sợ, hắn căn bản chính là một nhóc đáng yêu mà!
Bọn họ cũng không tiếp tục nói Bắc Trì đáng sợ nữa.
Nhìn những thứ Sơ Tranh mang về đi, đó mới là ma quỷ!
Mấy người co lại trong xe run lẩy bẩy, chỉ có Chi Khai dám mở cửa sổ xe ra một đường nhỏ.
“Mấy người trốn trên xe làm gì?”
“…”
Cô bắt Zombie về làm gì!
Bắt ở đâu đây!
Từ bao giờ đại lão… Không đúng, lần đầu tiên gặp mặt, không phải cô đang bắt trói một con Zombie sao?
Sau đó còn bắt một bé thú cưng nuôi…
Cho nên sở thích này đã có ngay từ đầu.
Chi Khai chỉ chỉ Zombie bị Sơ Tranh trói thành một đoàn: “Ngài… Ngài làm gì vậy?”
Sơ Tranh nhìn theo một chút, nghiêm túc hỏi: “Đáng yêu không?”
Chi Khai: “…”
Tôi sắp không biết hai chữ đáng yêu này nữa rồi.
Chi Khai run rẩy hỏi: “Ngài muốn làm gì?”
“Thí nghiệm xem.”
Thí… Thí nghiệm? Thí nghiệm cái gì?
Những người khác không dám xuống, Sơ Tranh vẫy tay gọi Bắc Trì ra, Bắc Trì giống y như học sinh tan học chạy ra khỏi lồng giam, vui vẻ chạy đến bên người Sơ Tranh.
Bắc Trì không chào đón những Zombie này lắm, bẩn thỉu, không sạch sẽ như cô.
Cho nên Bắc Trì dán lại chỗ Sơ Tranh, không muốn nhìn mấy Zombie kia lắm.
“Thử câu thông với bọn họ xem.”
“…”
Bắc Trì quay đầu ra, không vui.
“Bắc Trì?” Sơ Tranh quay đầu hắn về: “Nghe lời.”
“… He!” Không!
“…”
Một ngày không đánh là muốn bay lên nóc nhà lật ngói đúng không!
Sơ Tranh giơ tay lên, Bắc Trì lập tức ôm đầu, lui sang bên cạnh mấy bước.
Sơ Tranh: “…”
Giỏi, không chỉ biết làm trái lời cô, còn biết cả tránh nữa.
Học rất nhanh nha!
【 Tiểu tỷ tỷ, cô nói cô cần hắn giúp thử xem. 】
Sơ Tranh không vui: Ta cần hắn…
【 Cô đương nhiên không cần, đây là sách lược, sách lược. 】 Vương Giả cực kỳ có khát vọng sống an ủi một trận.
“…”
Sơ Tranh hít sâu một hơi, nắm chặt tay rồi buông ra, nghẹn một hơi, nói: “Tôi cần anh giúp.”
Bắc Trì chần chờ buông tay ôm đầu xuống, con ngươi tối tăm mờ mịt nhìn chằm chằm Sơ Tranh, trong đôi mắt đờ đẫn kia, tròng mắt giật giật, dường như có thần thái nghi hoặc.
Sơ Tranh nghiêm túc nói với hắn: “Anh giúp tôi một chút.”
Ta nhịn!
Thẻ người tốt là tên đần!
Không so đo với đồ đần.
Bắc Trì vẫn suy nghĩ một hồi, một lát sau, lại từ từ đi về bên người Sơ Tranh.
Đây là đồng ý.
Sơ Tranh chuyển đến cho Bắc Trì một cái ghế dựa, loay hoay cho hắn ngồi xuống.
“Anh thử trao đổi với bọn họ xem.” Sơ Tranh chỉ vào Zombie đối diện.
Con ngươi đờ đẫn của Bắc Trì chuyển hai vòng: “He he.”
“???”
He he thứ đồ gì? Có thể nói tiếng người được không!
Nghe không hiểu cũng không sao…
“Không sao, anh tùy tiện thử một chút, không được cũng không sao.”
“…”
Bắc Trì căn bản không hiểu Sơ Tranh muốn làm gì, hắn mờ mịt ngồi ở chỗ đó, một hồi nhìn Sơ Tranh, một hồi nhìn Zombie bị trói lại.
“Nhìn tôi làm gì?” Sơ Tranh chờ nửa ngày mà Bắc Trì không có động tĩnh gì, lại chỉ chỉ những Zombie đó: “Anh trao đổi với bọn họ đi.”
“He he!”
Chi Khai nhìn Sơ Tranh và Bắc Trì ở bên kia giày vò, đại lão một hồi thì ngồi xổm ở bên người Bắc Trì, một hồi lại đứng dậy đi tới đi lui.
Đến đằng sau, rõ ràng đại lão có chút bực bội.
Cô nhiều lần vòng qua phía sau Bắc Trì, nhấc chân muốn đạp người, cuối cùng lại cứng rắn thu lại.
Chi Khai: “…”
Mặc dù anh ta cảm thấy suy nghĩ của mình có chút biến thái, nhưng anh ta thật sự cảm thấy bây giờ đại lão có chút… Đáng yêu.
Anh ta có tội.
Sao có thể dùng từ đáng yêu để hình dung đại lão chứ.
Sơ Tranh cũng bị Bắc Trì làm cho tức chết rồi, quên mất bọn Chi Khai còn ở trong xe nhìn lén, đợi cô nhớ ra, sau đó thì tỉnh táo hơn nhiều, không làm ra cử động gì kỳ quái nữa.
“Anh Khai, anh nói… Đại lão đang làm gì vậy?”
“… Sao tôi biết được.” Chi Khai dựa vào cửa sổ xe, ngậm một miếng bánh quy, răng rắc răng rắc ăn.
Triệu Anh Tuấn: “Em thấy thế này… Không thích hợp nha.”
A Dật cũng lại gần: “Đại lão muốn Bắc Trì làm gì?”
Chi Khai như có điều suy nghĩ hỏi: “Trước đó nói làm thí nghiệm là cái gì?”
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không có đáp án.
Suy nghĩ của đại lão, những phàm nhân như bọn họ sao mà hiểu được.
Bọn họ vẫn nên làm cá muối, chỉ xem kịch đi.
Chỉ cần đại lão không bắt bọn họ cho Zombie ăn, vậy bọn họ chính là người công cụ không biết gì cả.