Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh để hắn giày vò một hồi, đi lên xe lấy đồ ăn, cầm cho hắn ăn.
Từ trước đến nay Bắc Trì không thích những thức ăn này, lần nào ăn cũng như cha chết mẹ chết vậy.
Nhưng Sơ Tranh ăn hắn sẽ lại gần cướp.
Giống như cô ăn sẽ thơm hơn vậy.
Sơ Tranh không hiểu nổi hắn có bệnh gì, nhưng cô biết nếu như Bắc Trì không muốn ăn gì đó, thì cô có thể ngậm lấy đút cho hắn ăn.
Hắn ghét cũng sẽ không nhả ra, sẽ nguyên lành nhai hai lần rồi nuốt xuống.
Bắc Trì ăn xong, nằm trong lòng Sơ Tranh, bắt đầu nghỉ ngơi.
Sơ Tranh: “…”
Ăn xong là ngủ, ta nuôi heo đúng không.
Sơ Tranh tìm đồ che hắn lại, ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Ánh mặt trời vàng chói chiếu xuống, toàn bộ thế giới đều thoáng như được dát lên một tầng vầng sáng rực rỡ.
Khắp nơi vắng vẻ, cỏ hoang dập dờn nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Sơ Tranh cúi đầu nhìn Bắc Trì một chút, dùng đầu ngón tay miêu tả hình dáng của hắn.
Ở chỗ sâu trong đáy mắt, có sắc thái dịu dàng không dễ dàng phát giác.
Trong trí nhớ của cô, chuyện cần học tập đều là làm sao để duy trì Vấn Tiên Lộ cho tốt, làm sao để giải quyết những sinh vật không biết kia.
—— Cô không cần quá nhiều tình cảm, bởi vì tất cả mọi người sẽ chết, mà cô thì không, tình cảm sẽ trở thành trói buộc của cô.
Tình cảm sẽ trở thành trói buộc của cô.
Sơ Tranh chạm tay vào mi tâm Bắc Trì, thấp giọng thì thào: “Anh là thế sao?”
Bốn phía chỉ có tiếng gió thổi qua, không ai có thể đáp lại cô.
–
“Đại lão, cô mau về đi.” Mặt mũi Chi Khai tràn đầy lo lắng chạy tới đón.
“Chuyện gì?”
“Căn cứ bên kia đưa một nhóm Zombie tới, số lượng không ít, bị đuổi tới nhốt lại trong sân vận động rồi.”
Sân vận động rộng rãi, xung quanh đã gia cố một chút, lại có Zombie trông coi, vây khốn bọn nó không khó.
Chỉ là Zombie bên trong la lối đến kịch liệt, những Zombie này lại phản nghịch, Chi Khai sợ xảy ra chuyện gì, lúc này mới sốt ruột sắp bốc lửa.
Sơ Tranh qua đi nhìn thoáng qua, không biết có phải hai nhóm Zombie đang cãi nhau không, nóc của sân vận động cũng sắp bị bọn nó xốc lên rồi.
Sơ Tranh xuất hiện, nhóm trông coi lập tức yên tĩnh lại.
Nhóm bị giam lại rống càng hung hăng hơn.
Sơ Tranh cởi áo khoác ra, đi từ phía trên xuống, Chi Khai che mặt, không đành lòng nhìn thẳng.
Đại lão động thủ thì xong rồi.
Giải quyết xong một đợt Zombie này, còn có một vấn đề quan trọng khác —— vật tư.
“Đại lão, bây giờ thứ trồng ra đều chứa virus, căn bản không thể ăn được.”
Trong nước mưa có virus, trong đất đai cũng có.
Thứ trồng ra được tất nhiên không thể ăn.
“Tôi nghe nói căn cứ bên kia có người đang nghiên cứu vắc xin, không biết có thể thành công hay không.” Chi Khai lại nói.
Bối cảnh của thế giới này chính là mạt thế, vắc xin sao có thể điều chế thành công nhanh vậy được.
Sơ Tranh suy nghĩ một hồi, nói: “Zombie ăn đồ ăn chứa virus, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Chi Khai: “…”
Hình như cũng có đạo lý…
Trong thân thể Zombie vốn đã có virus, ăn thêm chút nữa vào, hình như cũng không có gì lớn.
Trước đó khi ở nhà máy nước, không phải những con Zombie ấy đang cuồng hoan trong mưa đó sao?
Nói không chừng là lấy độc trị độc thì sao?
Chỉ cần không cân nhắc đến vấn đề virus, thì thứ họ cần có thể tìm được rất dễ dàng.
Sơ Tranh bảo Chi Khai đi thí nghiệm xem.
Sơ Tranh bên này đang thí nghiệm xem Zombie có thể ăn đồ ăn chứa virus không, căn cứ bên kia lại đang ra sức nghiên cứu.
Cho dù không thể giải quyết triệt để virus, thì cũng phải tìm ra biện pháp mà ứng đối.
Giải quyết vấn đề khẩn cấp nhất là nguồn nước và thức ăn.
Nếu như Zombie luôn tồn tại, thì vật tư hiện có căn bản không đủ cho họ kéo dài, nhất định phải có vật tư, thì mới có thể đảm bảo rằng con người có thể sống sót.
Đáng tiếc họ tiến triển cũng không thuận lợi.
“Căn cứ trưởng, hôm nay mực nước lại giảm xuống.”
Đằng sau căn cứ có một nguồn nước, nguồn nước ở đó không bị ô nhiễm, có thể trực tiếp uống được.
Nhưng khoảng thời gian này, mực nước vẫn luôn hạ xuống.
Căn cứ trưởng đau đầu: “Có tìm được những nguồn nước khác không?”
“Nguồn nước thì rất nhiều, nhưng đều bị lây nhiễm…”
Chỉ cần có một người hoặc là động vật bị lây nhiễm bị ném vào nguồn nước, thì toàn bộ nguồn nước đều sẽ bị lây nhiễm.
“Bên phòng thí nghiệm thế nào rồi?”
“Không có tiến triển gì.”
Mấy ngày này căn cứ trưởng sầu đến mức tóc bạc đi không ít, mực nước hạ xuống quá nhanh, lượng nước người trong căn cứ dùng cứ giảm rồi lại giảm.
Trong căn cứ lòng người bàng hoàng.
“Có phải nước trong căn cứ sắp không đủ rồi không?”
“Không có nước thì sống thế nào…”
“Ai nói không phải… Ôi, bên kia là thứ gì vậy?”
Người trên tường phòng ngự chỉ vào nơi xa, đèn đường trên đường lớn bên kia thế mà lại dần dần phát sáng lên.
Điện trong căn cứ cũng không đủ dùng, tiến hành cung ứng đứt đoạn, đèn đường căn bản không nằm trong phạm vi cân nhắc của họ.
Hơn nữa đêm hôm khuya khoắt, rất dễ dàng dẫn Zombie tới.
Nhưng sao đèn bên kia lại sáng lên?
Tình huống này được báo lên, căn cứ trưởng dẫn người sang xem.
Căn cứ trưởng nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không biết, đột nhiên sáng lên.”
Hạ Lập cũng nhận được tin tức, vội vàng chạy đến.
“Nơi này vừa bị vạch thành khu du lịch không lâu, những đèn đường kia đều vừa sửa trước khi virus bộc phát, nơi cung cấp điện chắc là nhà máy thuỷ điện của thành phố…”
Bây giờ thành phố ấy, là địa bàn của Sơ Tranh.
Cho nên là cô làm cho nhà máy thuỷ điện vận chuyển một lần nữa?
“Cậu dẫn người đi xem thử xem.” Căn cứ trưởng phân phó Hạ Lập: “Chú ý an toàn.”
Hạ Lập dẫn người ra khỏi căn cứ, tiến về thành phố.
Còn chưa vào thành phố, từ rất xa đã trông thấy cả tòa thành thị đèn đuốc sáng trưng, giống như quay về trước mạt thế vậy.
Bọn Hạ Lập không dám áp quá gần, bên ngoài thành phố có Zombie, không sớm thông báo với người dẫn đường cho bọn họ, sẽ bị những Zombie này công kích.
–
Vì muốn làm nhà máy thuỷ điện vận chuyển một lần nữa, Sơ Tranh cũng phí không ít sức lực.
Dù sao bên phía cô không có ai, chỉ có Zombie.
Zombie không dễ khống chế, cũng may nhân viên của nhà máy thuỷ điện còn có không ít, dựa vào ký ức của cơ thể bọn họ, và cô dùng bạo lực trấn áp, cuối cùng cũng làm cho nhà máy thuỷ điện miễn cưỡng vận hành lại.
Chỉ là…
Thỉnh thoảng sẽ cắt điện.
Có lẽ là đám Zombie kia đang phá phách gì đó: Ví dụ như đánh nhau ẩu đả, lười biếng.
Đa phần các nơi đều mở điện, nhưng có nhiều chỗ vẫn phải dựa vào người đi sửa.
Không có ai có thể dùng được thì làm sao bây giờ đây?
Mượn đi!
Sơ Tranh lôi kéo đại quân Zombie, đến căn cứ mượn người.
Căn cứ trưởng: “…”
Rốt cuộc cô đến mượn người hay là đến cướp người hả.
Sơ Tranh dùng cả rương vàng biểu thị: Ta thật sự đến để mượn người, ta là một người tốt.
Căn cứ trưởng có thể làm sao? Không cho mượn người thì nhìn cô cho Zombie san bằng căn cứ à?
“Kế tiểu thư, tôi có một vấn đề muốn thương lượng với cô.” Căn cứ trưởng gọi Sơ Tranh đang chuẩn bị rời đi lại.
“?”
“Kế tiểu thư có từng nghĩ đến tương lai không?” Căn cứ trưởng hỏi cô.
Sơ Tranh không đáp.
Căn cứ trưởng trầm mặc một chút, tiếp tục nói: “Tôi thấy mấy người bên cạnh Kế tiểu thư đều là con người, họ cần nguồn thức ăn và nước uống sạch sẽ hơn.”
“Cho nên?” Muốn cung cấp thức ăn nước uống cho ta à?
“Nguồn thức ăn nước uống hiện có bây giờ đều hao hụt dần qua từng ngày, điểm này chắc hẳn Kế tiểu thư hiểu rõ.”
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến.
Căn cứ trưởng: “Thật không dám giấu diếm, căn cứ chúng tôi có phòng thí nghiệm, đang nghiên cứu những vấn đề này.”
Sơ Tranh nghe nửa ngày cũng không nghe thấy trọng điểm: “Cho nên rốt cuộc ông muốn nói gì?”