Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Triệu Anh Tuấn thấy Zombie đi rồi, cũng thở phào.
Hù chết Anh Tuấn!
“Đó thật sự là con gái tôi, nó thật sự là con gái của tôi…” Người kia vẫn còn đang la lối.
Sắc mặt người bên cạnh cũng không tốt lắm, nhưng vẫn mở lời an ủi.
Dù sao nếu như bọn họ nhìn thấy thân nhân của mình, nói không chừng cũng sẽ có phản ứng giống như ông ta.
Người kia đột nhiên gạt đám người ra, vọt tới trước mặt Triệu Anh Tuấn: “Cậu có thể giúp tôi tìm Kiều Kiều về không.”
Triệu Anh Tuấn: “!!!”
Này là yêu cầu gì?
Toàn thành phố có nhiều Zombie như vậy, anh ta đi đâu tìm? Anh ta cũng không phải đại lão, nào dám đi tìm.
Đương nhiên Triệu Anh Tuấn không thể đồng ý với yêu cầu này, mau chóng làm xong công tác giao thiệp, sau đó chạy nhanh như làn khói.
–
Căn cứ trưởng đưa nhóm người này tới, giải quyết được phiền toái không nhỏ, muốn thành phố vận hành bình thường thì vẫn cần con người.
Dựa vào đám Zombie phản nghịch kia…
Sơ Tranh cảm thấy sớm muộn gì cũng xong đời.
Bảo làm chút chuyện, quay đầu đã đi làm những chuyện khác.
Không khác gì mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ.
Nếu phải nói có điểm không giống, thì đó chính là… Vóc dáng lớn.
Phòng thí nghiệm bên kia có người thường xuyên đến tìm Sơ Tranh, cũng là vì vị “Kiều Kiều” kia.
Sơ Tranh không muốn để ý đến đối phương lắm, cho nên đều tránh người.
Nhưng người này cũng rất chấp nhất, không nghiêm túc nghiên cứu, ngày nào cũng chạy tới.
Sơ Tranh thật sự không còn kiên nhẫn, gặp đối phương một lần.
“Không phải tôi không giúp ông, ông biết trong thành phố này có bao nhiêu Zombie không? Tôi đi đâu tìm người cho ông, chúng ta không thân cũng chẳng quen, tôi không cần thiết phải giúp ông, nếu ông còn tới quấy rầy tôi nữa thì đừng trách tôi đưa ông về căn cứ.”
Không chờ người kia nói, câu nói đầu tiên của Sơ Tranh đã chặn đứng đối phương.
Sơ Tranh phất tay: “Đưa ông ta ra ngoài.”
Tiểu Cung mang theo ná cao su vào, dùng tay làm dấu mời, còn hạ giọng, cảnh cáo ông ta: “Đại lão rất dữ, cô ấy nói không giúp ông thì sẽ không giúp ông, ông đừng tìm đường chết.”
“…”
Người kia nhìn cô gái ngồi sau bàn hội nghị một chút, cặp mắt bình tĩnh không lay động kia, không khỏi đem đến cho người ta một loại cảm giác quỷ dị.
Rời khỏi gian phòng đó, phía sau lưng người kia đã đổ đầy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Tiểu Cung đưa ông ta đến thang máy, giúp ông ta ấn thang máy.
Thang máy đi từ phía dưới lên, trong nháy mắt khi cửa mở ra, thì có người nhảy từ bên trong ra.
Thật đúng là nhảy ấy.
Có thể là không nghĩ tới bên ngoài có người, người trong thang máy đụng vào người bên ngoài.
Thân thể Tiểu Cung thấp bé, không gặp nạn, cho nên người xui xẻo chính là người đàn ông kia, bị đâm đến lảo đảo một cái.
Người đụng vào ông ta lạnh cả người, người đàn ông liếc mắt qua nhìn thấy làn da màu xanh nhạt của đối phương, màu da kia…
Bắc Trì nghiêng đầu lại, hắn không đeo khẩu trang, người đàn ông kia bỗng dưng đối diện với mặt hắn.
–
Đi ra từ cao ốc, vẻ mặt người đàn ông rất hốt hoảng, chàng trai mà ông ta trông thấy rõ ràng là Zombie.
Nhưng hành vi của hắn, lại không khác con người là mấy.
Rõ ràng hắn có ý thức của mình.
Cho nên, kỳ thật Zombie vẫn có thể khôi phục sao?
Người đàn ông nghĩ tới đây, nội tâm phun lên từng trận kích động, nếu là như thế, thì nhất định sẽ có cách chữa trị cho họ!
Người đàn ông trở lại phòng thí nghiệm, không kêu la muốn tìm con gái của mình nữa, đột nhiên bắt đầu nghiêm túc làm thí nghiệm, làm việc còn nghiêm túc hơn cả những người khác.
Người của phòng thí nghiệm kỳ quái, nhưng hỏi ông ta cũng không nói, mọi người chỉ có thể chú ý đến ông ta một chút, không thể làm gì khác.
–
Căn cứ bên kia lần lượt đưa tới mấy nhóm Zombie, số lượng cũng không nhiều.
Nhưng góp gió thành bão, Zombie trong thành càng ngày càng nhiều.
Cho dù là nhiều Zombie như vậy, nhưng tiến độ nhiệm vụ của Sơ Tranh cũng mới đi đến 65%.
Bên phía Chi Khai cũng có tiến triển, Zombie ăn đồ ăn chứa virus, xác thực sẽ không có vấn đề gì.
—— Anh ta cũng chỉ nhìn xem Zombie có chết không, còn rốt cuộc có vấn đề gì không, thật ra Chi Khai cũng không biết.
“Đói.”
Sơ Tranh đang suy nghĩ chuyện, Bắc Trì đột nhiên ló đầu ra từ dưới đáy bàn, nằm trên đùi cô, trông mong nhìn cô.
“…”
Ai bảo mi bò xuống dưới đáy bàn hả!!
“Ra đây.”
Bắc Trì nghiêng đầu, chậm rãi bò từ phía dưới ra, ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh.
“Đói.” Bắc Trì lặp lại rõ ràng chữ này.
Có thể là Sơ Tranh thường xuyên hỏi hắn có đói bụng không, Bắc Trì học được từ này rất nhanh.
“Sao anh lại đói nhanh như thế?” Sơ Tranh rất kỳ quái: “Anh có mấy cái dạ dày thế hả?”
Zombie tiên sinh nghe thấy từ “vị”*, lập tức há miệng: “A…”
(*Từ vị (胃): dạ dày, bao tử,..)
Sơ Tranh: “…”
Heo sao?
Sơ Tranh tức giận nói: “Chịu đói đi.”
“…”
Thân thể Bắc Trì co rụt lại, đột nhiên lại tuột xuống, Sơ Tranh vừa chớp mắt thì đầu hắn đã biến mất ở dưới đáy bàn.
“!!!”
Sơ Tranh khom lưng xuống nhìn, Bắc Trì đang lui ra ngoài từ bên kia bàn.
Sơ Tranh gọi hắn lại: “Tới đây.”
“Không!”
Bắc Trì lui càng nhanh hơn, rất nhanh đã ra ngoài từ bên kia, co cẳng chạy ra ngoài.
Sơ Tranh trầm mặc, bình tĩnh ngồi thẳng người, nhìn qua phương hướng cổng.
Một phút sau, đầu Bắc Trì cẩn thận ngó ngó vào bên trong, không ngoài suy đoán, ánh mắt đối đầu với Sơ Tranh.
Hắn lập tức rụt về lại.
Một lát sau, lại từ từ thò đầu vào, đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, chần chờ vài giây, chậm rãi đi tới.
Hắn lề mà lề mề đi đến bên người Sơ Tranh, giơ tay ôm cô, dùng mặt cọ cổ cô, nhỏ giọng ồn ào: “Đói.”
Sơ Tranh hít sâu một hơi.
Bình tĩnh.
Thẻ người tốt mà.
Sơ Tranh nghiêng đầu sang chỗ khác, đầu ngón tay điểm môi mình một cái, Bắc Trì rất hiểu chuyện dính sát vào.
–
Sơ Tranh dẫn Bắc Trì đi ăn, trước đó cô đều cho ăn lương khô, bây giờ điều kiện cho phép, Sơ Tranh bắt đầu cho hắn ăn đồ ăn nóng.
Cơ mà Bắc Trì càng bài xích những thứ này hơn.
Nhưng hắn rất đói.
Không ăn thì sẽ đói bụng.
Đói bụng sẽ muốn cắn cô.
Này không thể.
Cho nên Bắc Trì chỉ có thể ngoan ngoãn nuốt đồ ăn xuống.
Bắc Trì còn không biết dùng đũa, thìa cũng bóp cho dở dở ương ương, phần lớn thời gian đều là Sơ Tranh đút cho hắn ăn.
“Đại lão, đây là bánh kem tôi tìm được nguyên liệu làm thành.” Tiểu Ngư bưng bánh kem mới ra lò đưa ra: “Cô thử xem nhé?”
“Ui, thơm quá!” Chi Khai và A Dật vừa vào mũi rất là tinh, ngửi thấy mùi thơm: “Gì thế? Lâu lắm rồi tôi không ngửi được mùi thơm này. Tiểu Ngư làm gì thế?”
“Bánh kem.” Tiểu Ngư đáp.
Con ngươi Chi Khai sáng lên: “Còn nữa không?” Rất lâu rồi không được ăn thứ như vậy, trước kia không cảm thấy ngon, bây giờ lại vừa ngửi mùi đã chảy nước miếng.
“… Hết rồi.” Tiểu Ngư mặt vô tội: “Nguyên liệu có hạn, chỉ có thể làm được một cái.” Cho đại lão rồi.
Sơ Tranh cắt ra một phần, sau đó đưa chỗ còn lại cho họ.
“Đại lão thật tốt.” Chi Khai không để ý hình tượng chút nào.
“…” Mi phát thẻ người tốt cho ta thì có ích lợi gì.
Chi Khai ôm bánh kem đi chia, trên bàn ăn cũng chỉ còn lại có Sơ Tranh và Bắc Trì.
Sơ Tranh cắt cho Bắc Trì một miếng nhỏ, Bắc Trì lạ lẫm với thứ này, đầu tiên là xem xét nửa ngày cũng không dám hạ miệng.
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh nắm cằm Bắc Trì, khiến cho hắn há miệng, cưỡng ép đút bánh kem vào.
Bắc Trì “he he” kháng nghị.
Sơ Tranh buông tay ra, Bắc Trì nhíu mày, có lẽ cảm thấy không ngon, thế mà lại phun ra toàn bộ.
Sơ Tranh: “…”
Không phải vật nhỏ thích ăn đồ ngọt nhất sao?
Cho dù bây giờ hắn không nhớ rõ, thì cũng không thể ghét thành thế này được.