Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
[ Chấm điểm phó bản: S]
[ Thông tin về phó bản: 6]
【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn… 】
【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 73%. 】
【 Thu hoạch được một mảnh vỡ thân phận, có muốn xem không? 】
Sơ Tranh có chút thấp thỏm, với vận khí ấy của cô thì có thể mở ra được thứ gì —— mặc dù Sơ Tranh cảm thấy là Vương Giả vụng trộm chơi cô.
Không bằng góp đó đi?
Nói không chừng mở hai cái, xác suất sẽ lớn hơn một cái thì sao?
Ừm!
Có đạo lý.
“Không xem.”
【…】 Được thôi, tiểu tỷ tỷ nói gì thì chính là cái đó. 【 Vậy chúng ta bắt đầu thế giới tiếp theo nhé. 】
“…”
Ta nói không có tác dụng gì không?
–
Lúc tỉnh lại, Sơ Tranh phát hiện mình nằm trên bãi cỏ, trên thân tràn ngập mùi rượu, xung quanh không nhìn thấy một bóng ma nào.
Sơ Tranh bò từ dưới đất dậy, đầu hơi choáng váng, chống vào bên cạnh chầm chậm.
Trên người cô còn mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân, trên chân chỉ còn lại một chiếc giày cao gót, một chiếc giày khác không biết đi xó nào rồi.
Cũng may trừ mùi rượu nặng, thì trên người không có thương tích gì đặc biệt.
Sơ Tranh đứng một hồi như thế, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, rất lạnh.
Đây là mùa nào?
Sơ Tranh xoa xoa cánh tay trơn nhẵn, thấy xung quanh không có ai, vội vàng lấy một bộ đồ ra mặc lên.
Mặt cỏ hơi đâm chân, Sơ Tranh lại đổi một đôi dép lê thoải mái dễ chịu.
–
Nguyên chủ tên là Mạc Sơ Tranh, là con nuôi của Mạc gia.
Vì vợ chồng Mạc gia không sinh được con, cho nên đã nhận nuôi một đứa bé.
Nguyên chủ chính là đứa bé được nhận nuôi này.
Nhưng từ nhỏ nguyên chủ đã không thích nói chuyện, lúc đầu hai vợ chồng còn rất có kiên nhẫn, cảm thấy vì đứa bé đột nhiên đến với một hoàn cảnh xa lạ, cho nên không muốn nói chuyện.
Nhưng cho đến khi bọn họ hao hết cả kiên nhẫn, số lần nguyên chủ nói chuyện cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mặc dù không phải không nói gì cả, nhưng lần nào hỏi gì cũng không thấy đáp lại, một đứa bé âm u như vậy, tất nhiên không được yêu thích.
Nhưng cũng đã nhận nuôi, không thể đưa về được.
Hai người cứ nuôi như vậy, nhưng không nghĩ tới, cha nuôi Mạc Hướng Thu lại có con gái ruột với một người phụ nữ khác ở bên ngoài, tuổi tác không chênh lệch nhiều so với nguyên chủ.
Nói cách khác, đứa bé này đã có lúc bọn họ kết hôn.
Sau khi mẹ nuôi biết chuyện này, hai người náo ly hôn.
Đứa con nuôi không được yêu thích như nguyên chủ lúc này trở nên rất khó xử.
Mẹ nuôi kiên quyết không chịu nuôi cô ấy.
Mà Mạc Hướng Thu cũng không muốn lắm.
Cuối cùng hai người đưa nhau ra toà, nguyên chủ bị phán cho Mạc Hướng Thu.
Cũng không lâu lắm, Mạc Hướng Thu lại kết hôn lần nữa, mang theo nguyên chủ tiến vào nhà của mẹ con gái ruột ông ta.
Đó là một gia tộc lớn, bản thân nguyên chủ cũng không phải là con ruột của Mạc Hướng Thu, tới đây ở, không cần nghĩ cũng biết nguyên chủ phải chịu bao nhiêu khổ sở.
Con gái ruột của Mạc Hướng Thu cực kỳ không chào đón nguyên chủ.
Từ khi vừa thấy mặt đã làm cho cô ấy xấu mặt.
Sau đó thì biến đổi đủ loại phương thức giày vò cô ấy.
Ngày hôm nay tìm cho cô ấy một chút phiền phức, sáng mai lại làm ra cho cô ấy chút kinh hỉ.
Mạc Hướng Thu đương nhiên sẽ đứng về phía con ruột, làm gì quan tâm đến chuyện một đứa con nuôi không được yêu thích như nguyên chủ có bị oan ức không.
Nguyên chủ ăn nhờ ở đậu, không được người ta chào đón, tính tình càng ngày càng thêm trầm lặng.
Về sau có một lần, con gái ruột của Mạc Hướng Thu hãm hại nguyên chủ ăn cắp cơ mật gia tộc.
Bởi vì bị bắt tại chỗ, nên không truyền ra ngoài, nhưng hình phạt đối với nguyên chủ không thể nhẹ được.
Không ai tin tưởng chuyện này không phải do cô ấy làm, ngay cả Mạc Hướng Thu cũng không tin cô ấy.
Nguyên chủ bị đuổi ra ngoài, trên người không có một xu tiền, ngay cả chứng minh thư cũng không mang.
Lúc bị đuổi ra là vào ban đêm, nguyên chủ gặp phải kẻ lang thang không có ý tốt, lúc chạy trốn, vô ý ngã xuống cầu thang, cứ như vậy mà mất mạng.
Tuyến thời gian bây giờ, vừa vặn là khi nguyên chủ bị hãm hại trộm cơ mật thương nghiệp.
Sơ Tranh tiếp thu xong ký ức, không biết biểu đạt tâm tình của mình thế nào, chỉ có thể trầm mặc thở dài.
Hôm nay là Phí gia —— cũng chính là gia tộc của bà vợ đương nhiệm của Mạc Hướng Thu—— mở tiệc mời khách, về phần tại sao lại mở tiệc mời khách thì nguyên chủ không rõ ràng lắm, dù sao cô ấy bị yêu cầu có mặt.
Con ruột của Mạc Hướng Thu dẫn người chuốc rượu nguyên chủ.
Nguyên chủ chỉ nhớ rõ mình uống không ít, đằng sau xảy ra chuyện gì cô ấy hoàn toàn không nhớ rõ.
Tỉnh lại thì đã phát hiện mình nằm trên bãi cỏ ở Phí gia.
Trên đường trở về cô ấy bị người ta đuổi kịp.
Sau đó tìm ra được đồ từ trên người cô ấy…
Mấu chốt nhất là trong điện thoại di động của cô ấy lại có chứng cứ liên lạc với người khác.
Nhân chứng vật chứng đều có, nguyên chủ có thể nói gì được?
Cơ mật thương nghiệp…
Sơ Tranh tìm tòi trên người, bộ lễ phục này cực kỳ ôm sát, có chỗ nào có thể giấu được cơ mật thương nghiệp?
Vài giây sau, Sơ Tranh vươn móng vuốt đến ngực.
Một cái USB vừa nhỏ vừa mỏng, Sơ Tranh dùng đồ bọc lại cầm trong tay quan sát một lát, chính là thứ đồ chơi này…
Sơ Tranh ngồi xuống đất tìm điện thoại di động của mình, tìm tới tin nhắn bị xem là chứng cứ.
“Vương bát đản, giúp ta sao chép lại.”
【 Làm gì? 】 Vương Giả cảnh giác.
“Bảo mi chép thì cứ chép đi.” Sơ Tranh rất hung.
【 Tiểu tỷ tỷ, chúng ta là hệ thống đứng đắn, không làm những chuyện thất đức này, chúng ta chỉ cần mua mua mua!! 】 Vương Giả cảm thấy chắc chắn Sơ Tranh không có ý tốt, muốn khuyên cô quay đầu là bờ, phá sản là vua.
Đáng tiếc mấy phút sau, Vương Giả khóc sao chép xong thứ Sơ Tranh muốn.
Nó quá khổ.
Vì sao tiểu tỷ tỷ lại hung ác như thế!
Tiểu tỷ tỷ nhà khác không giống đâu!
Sơ Tranh trơn tru xóa bỏ chứng cứ, cũng thuận tay khôi phục cài đặt gốc của di động, lỡ như đối phương còn làm ra chứng cứ gì mà chưa dùng tới thì sao?
Thế này tương đối an toàn!
Sơ Tranh xác định trên người không có đồ vật gì kỳ kỳ quái quái nữa mới cầm cái USB kia đi về phía đại trạch của Phí gia.
Người Phí gia mấy đời đều ở cùng một nhà chính, trừ những chi thứ kia, thì những người còn lại đều ở trong một đại trạch.
Đại trạch này…
Nó thật sự rất lớn.
Mặc dù mọi người ở trong một đại trạch, nhưng mỗi nhà đều có biệt thự riêng, cửa ra vào đại trạch đều không giống nhau, không muốn gặp phải người nhà ai, cũng hoàn toàn có thể dễ dàng tránh đi.
Nhưng người Phí gia có chút bệnh, lúc ăn cơm đều phải đến chủ trạch ăn.
Cho nên Phí gia ăn một bữa cơm, cũng giống như ăn tết vậy.
Sơ Tranh cảm thấy trước khi mình đi đến nơi có người, có thể sẽ bị người ta bắt lại trước.
Chuyện này không thể được!
Nửa đường Sơ Tranh gặp phải một chiếc xe đưa khách ra ngoài, Sơ Tranh giơ tay chặn xe lại.
Trên danh nghĩa tốt xấu gì Sơ Tranh vẫn là con gái của Mạc Hướng Thu, tài xế dừng xe lại.
“Sơ Tranh tiểu thư.” Tài xế không xuống xe, chỉ hạ kính xe xuống: “Ngài có chuyện gì không?”
Trọng giọng nói của tài xế rõ ràng có chút xem thường.
Sơ Tranh không được chào đón, cũng không phải người của Phí gia, bọn tài xế người hầu này tự nhiên cũng sẽ làm việc theo chủ nhà.
“Đưa tôi về nhà đi.”
“… Nhưng tôi vẫn còn có khách phải tiễn.” Tài xế khó xử từ chối: “Nếu không ngài chờ ở đây một lát trước đi, tôi gọi người… Ôi?”
Sơ Tranh đã mở cửa xe đi lên.
“Sơ Tranh tiểu thư, tôi thật sự rất bận, ngài đừng gây thêm phiền phức cho tôi được không?” Tài xế nghiêng đầu sang, bất mãn nói: “Khách khứa vẫn đang chờ…”
Sơ Tranh móc ra hai chồng tiền ném qua: “Lái xe.”
“…”
Tài xế mượn ánh sáng nhạt bên ngoài, nhìn rõ thứ Sơ Tranh ném tới, vẻ mặt cũng biến đổi theo.
Tiền!
Thật nhiều tiền!