Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mãi đến thật lâu về sau, Phí Giáng mới biết được đồ lúc trước Sơ Tranh tặng đại biểu cho cái gì.
Bốn công ty khác biệt, trong tên của họ đơn độc xách ra sẽ vừa vặn tạo thành bốn chữ —— sinh nhật vui vẻ.
Cô không dùng lời nói, mà dùng phương thức này để bày tỏ cho hắn biết.
Mà kinh hỉ của Phí Giáng hoàn toàn không chỉ có như thế.
–
Xuân đến tuyết tan, trong không khí vẫn còn chút hàn ý se lạnh.
Sơ Tranh đi từ gian phòng ra, trong biệt thự người người lui tới, nhìn khá là bận bịu.
“Làm gì thế?” Sơ Tranh kéo một người hầu hỏi.
“Phu nhân.” Người hầu kêu một tiếng: “Tiên sinh có khách.”
“Khách?”
Sao cô không biết thẻ người tốt có khách?
“Đúng thế.” Người hầu gật đầu.
Sơ Tranh phất tay, cho người hầu đi làm việc trước.
Sơ Tranh tản bộ đến bên ngoài phòng tiếp khách, cửa lớn mở ra, mơ hồ có âm thanh truyền đến.
Sơ Tranh nhìn hai bên một chút, xác định không có ai, làm bộ đi bộ qua, nhòm vào bên trong một tẹo.
Bên trong có mấy người, Sơ Tranh chưa từng gặp.
Mấy người này là ai vậy?
Trừ một chút yến hội tất yếu thì Phí Giáng gần như không tiếp khách ở đây.
Sơ Tranh tản bộ qua, lại tản bộ lại.
Phí Giáng ở bên trong nhìn thấy, nhìn ra bên ngoài một chút, lúc đầu tưởng là Sơ Tranh đi ngang qua.
Nhưng mà nhìn cô lung lay hai lần, Phí Giáng không nhịn được nhếch khóe miệng lên.
“Phí tiên sinh, là tôi nói sai chỗ nào sao?” Người đối diện thấy vẻ mặt Phí Giáng không đúng, thận trọng hỏi một câu.
“Không có.” Phí Giáng thu tầm mắt lại.
Người đối diện thở phào: “Vậy Phí tiên sinh, ngài xem?”
Phí Giáng cho trợ lý đằng sau một ánh mắt.
Trợ lý gật đầu rời phòng.
“Phu… Phu nhân?” Trợ lý kinh ngạc nhìn cô gái đứng trước bức tường.
Đây… Là đang làm gì vậy?
“Ừ?” Sơ Tranh trấn định quay lại: “Chuyện gì?”
“…” Ngài có chuyện gì mới đúng chứ?
Trợ lý không dám hỏi nhiều, chỉ nói mình đi lấy đồ giúp tiên sinh, sau đó vội vàng chuồn đi.
Chờ anh ta trở lại, thì Sơ Tranh đã không còn ở đó nữa.
Trợ lý gãi gãi đầu, vội vàng đi vào bên trong.
–
Bóng đêm hạ xuống, đám người hầu bắt đầu bận rộn chuẩn bị bữa tối, đúng giờ cơm, Sơ Tranh chậm rãi xuất hiện.
“Phí Giáng vẫn chưa nói xong?”
“Đã nói xong rồi.”
“Người đâu?”
Người hầu vừa định trả lời, thì thấy Phí Giáng đi vào, người hầu cười với Sơ Tranh, ra hiệu người Sơ Tranh tìm đã tới.
“Bạn nhỏ, hôm nay anh kiếm lời một trăm triệu.” Phí Giáng hào hứng đến bên cạnh Sơ Tranh, ôm cô từ phía sau.
“Oa, anh thật lợi hại.” Sơ Tranh khen đến mức chẳng thèm để ý.
Phí Giáng: “Qua loa.”
Phí Giáng hừ nhẹ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô: “Nhưng anh không cần.”
Lúc này Sơ Tranh mới ngước mắt nhìn hắn, lúc này mới là thẻ của ta, kiếm tiền gì đó không thích hợp với anh, phá sản càng hợp với anh hơn.
“Em không hỏi anh xem vì sao à?”
“… Vì sao?” Thẻ của mình mình dỗ.
Phí Giáng lấy tảng đá lúc trước Sơ Tranh cho ra: “Bởi vì là của em tặng anh.”
Sơ Tranh trầm mặc vài giây: “… Thứ này trị giá một trăm triệu?”
Lúc cô mua cũng chỉ hơn triệu, hơn nữa chính là tảng đá.
Lúc ấy cô mua, ánh mắt những người kia nhìn cô tựa như nhìn tên điên.
Nhưng Vương bát đản chỉ tên điểm họ muốn.
Cô cũng chỉ có thể đội danh hiệu “tên điên” phá sản mà mua lại đồ thôi.
“Cũng tầm đó.” Không đến một trăm triệu, nhưng gần đến.
Sơ Tranh: “Trong này có kim cương?”
“Không có.”
“Có phỉ thúy “
“Không có.”
Sơ Tranh: “…”
Cho nên chỉ một khối đá vụn như thế mà trị giá một trăm triệu?
Cô còn cho là Vương Giả điên rồi, không nghĩ tới còn có những tên điên coi tiền như rác khác.
A… Thẻ người tốt không bán.
Cho nên tạm thời còn chưa có kẻ điên coi tiền như rác.
Dường như Phí Giáng biết Sơ Tranh nghi hoặc cái gì: “Chờ anh một chút.” Hắn nhanh chóng rời khỏi phòng ăn, chạy lên lầu.
Mấy phút sau cầm kính lúp xuống, cho Sơ Tranh nhìn.
Màu sắc của đá gần như là màu đen, nhìn từ xúc cảm của đá thì cũng không giống đá bình thường lắm.
Mà dưới kính lúp, thì có thể nhìn thấy phía trên có đường vân.
Nhìn từ trên kính lúp, đường vân giống như được khảm nạm trong viên đá, nhưng lại giống như lơ lửng ở mặt ngoài, tóm lại rất là thần kỳ.
Chỉnh thể đường vân có chút giống… Rồng?
Sơ Tranh không chắc chắn lắm, bởi vì công năng của kính lúp có hạn.
“Nhìn thấy không?” Phí Giáng mừng khấp khởi: “Bạn nhỏ, em lấy được tảng đá này từ đâu vậy?”
“…” Phá sản có được anh tin không? “Tiện tay mua.”
“Vận may của bạn nhỏ thật tốt, tiện tay mà có thể mua được thứ như vậy.”
Sơ Tranh buông kính lúp xuống: “Anh có nghĩ tới không…”
“Cái gì?”
“Có lẽ là sản phẩm của công nghệ hiện đại?”
“Em thấy hàng mỹ nghệ nhà ai mà lại làm thành màu đen toàn bộ thế này không?” Trên mặt Phí Giáng toàn là “anh lại không ngốc”, vù vù lật một phần sách giám định ra: “Hơn nữa cái này có sách giám định, tuyệt đối không phải sản phẩm của công nghệ hiện đại.”
“…”
Anh đi giám định khi nào thế?
Phí Giáng đã cảm thấy Sơ Tranh tặng hắn một cục đá không đúng lắm, tâm huyết dâng trào cho người đưa đi giám định xem.
Kết quả…
Phí Giáng vội vàng giơ tay thề: “Bạn nhỏ, em yên tâm, chỉ cần là đồ em tặng, cho dù 10 tỷ anh cũng sẽ không bán.”
“Tốt nhất là thế.” Sơ Tranh dịch chuyển cái cục một trăm triệu kia khỏi: “Ăn cơm.”
“Được.”
Phí Giáng cũng không quan tâm cục một trăm triệu kia nữa, mừng khấp khởi gắp thức ăn cho bạn nhỏ nhà hắn.
Trước kia đồ Phí Giáng ăn phần nhiều là cơm Tây.
Cơm Tây cho người ta cảm giác lạnh như băng, lẻ loi trơ trọi, chỉ một mình ăn.
Nhưng sau khi Sơ Tranh đến, cơm Tây ăn ít đi nhiều.
Nếu như đại quản gia không giống như u linh bưng một bát canh bổ khí lợi máu xuất hiện, thì Phí Giáng sẽ càng vui vẻ hơn.
Rốt cuộc vì sao mà đại quản gia lại cảm thấy hắn cần bồi bổ?
Phí Giáng rất tức giận, trừ tiền lương của đại quản gia, đại quản gia giãy dụa một chút, cảm thấy mình không thể mất tiền lương.
Cho nên rất nhanh ông đã thay đổi sách lược, đổi đồ ăn thành đồ bổ.
Phí Giáng: “…”
Chú cho rằng như thế thì tôi sẽ không nhìn ra sao?
“Bạn nhỏ, em nhìn cái gì? Muốn uống?”
Sơ Tranh lắc đầu: “Thân thể em rất tốt.”
Phí Giáng: “…” Thân thể hắn cũng rất tốt!
Phí Giáng tiến đến bên người Sơ Tranh: “Bạn nhỏ, lát nữa anh thu thập em sau.”
Sơ Tranh không sợ hãi: “Em có ngôn linh.”
“Ngôn linh không phải dùng như em đâu!!”
Phí Giáng xém lật bàn.
Vách quan tài của tổ tông ngôn linh cũng sắp không ép được nữa rồi kìa.
“Hữu dụng là được, anh quản em dùng như thế nào à.” Đồ của ta ta muốn dùng thế nào thì dùng thế ấy!
“Anh…” Phí Giáng hít sâu, ngữ điệu đột nhiên mềm nhũn: “Không thể nhường anh một lần được sao?”
“Không thể.” Con gái phải có nguyên tắc!
“Chỉ một lần.” Phí Giáng dựng thẳng một ngón tay lên, đã thuần thục nắm giữ kỹ năng làm nũng: “Một lần thôiii.”
“…”
Thẻ người tốt phạm quy!
Phí Giáng chớp mắt mấy cái, giọng điệu mềm ơi là mềm: “Có được không…”
Nguyên tắc của ta chính là thẻ người tốt!
Phù.
“Chỉ lần này.”
“Ừ!” Vậy sau này anh làm nũng thêm mấy lần, không phải em sẽ nhường anh sao?
Sơ Tranh cũng không biết thẻ người tốt đang tính toán gì.
Cô chỉ biết lúc này nhìn Phí Giáng có vẻ khá ngọt, muốn hôn.
Mà cô cũng xác thực đã làm vậy.
Trong nhà ăn to như vậy, đồ ăn đã nguội lạnh, nhưng người ôm nhau lại lộ ra sự ấm áp vô tận.
“Bạn nhỏ ăn kẹo không?”
“Ăn.”
*
VỊ DIỆN THỨ 58 HOÀN TẤT!