Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh bắt được hai con gà rừng trong rừng, nhổ lông đặt trên lửa nướng.
Kinh Phá ôm cái rương của hắn, ngồi ở cạnh đống lửa, mắt không chớp nhìn chằm chằm gà rừng nướng.
“Muốn ăn?”
Kinh Phá duy trì tư thế kia, trong con ngươi trong suốt phản chiếu đốm lửa nhảy vọt.
“… Có thể… Có thể chứ?” Hắn hỏi cẩn thận từng li từng tí, giống như bạn nhỏ muốn xin đồ chơi.
“Không thể.”
Một hồi lâu sau Kinh Phá nhẹ “A” một tiếng, rũ mi mắt xuống, ủy ủy khuất khuất ôm mình, nho nhỏ một cục.
“Còn chưa chín.” Sơ Tranh bổ sung xong: “Lát nữa mới ăn được.”
Kinh Phá cũng không đáp lại gì, ôm đầu gối nhìn đống lửa.
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh gãi gãi cằm, cảm thấy động tác này không phù hợp với thân phận đại lão, lại nhanh chóng thu tay về.
Trong rừng dần dần có mùi thơm của đồ ăn.
Nhóc con chuyển người, đưa lưng về phía Sơ Tranh, tặng cho Sơ Tranh một cái ót bạc trắng.
Sơ Tranh: “…”
Sao lại làm như ta ngược đãi mi vậy?
Sơ Tranh nướng chín gà rừng rồi đưa xuống, để một lát cho nguội, dùng dao nhỏ cắt đùi gà ra, lại cắt toàn bộ thành miếng, dùng lá cây sạch sẽ bọc lại cầm tới trước mặt Kinh Phá: “Ăn đi.”
“… Không phải ngươi nói… Không thể sao?” Trong giọng nói ngập tràn tủi thân.
Sơ Tranh: “Lời phía sau ta nói ngươi không nghe thấy?”
“…”
Kinh Phá không lên tiếng, Sơ Tranh lười so đo với hắn, nhét đồ ăn vào trong tay hắn.
“Ăn!”
Kinh Phá bưng lấy đồ ăn đã được cắt thành miếng, sững sờ nhìn gần một phút, cuối cùng vẫn không nhịn được sự dụ hoặc của đồ ăn, giơ tay muốn bốc.
“Rửa tay chưa?”
Sơ Tranh bất thình lình hỏi.
Động tác của Kinh Phá ngừng lại, hồi lâu sau mới lắc đầu.
“Đi rửa đi.”
“… Ồ.”
Kinh Phá thả đồ xuống, ôm cái rương kia của hắn đi sang bên cạnh rửa tay.
Khoảng cách rất gần, Sơ Tranh không đi theo, ai biết chỉ một lát như thế mà đã xảy ra chuyện rồi.
Đầu tiên là Sơ Tranh nghe thấy tiếng thứ gì đó đập xuống nước, tiếp theo đó là tiếng kêu rên mơ hồ của Kinh Phá.
Đuôi lông mày Sơ Tranh nhảy lên một cái, nhảy dựng lên chạy sang bên kia.
Chạy hai bước cảm thấy không đúng, vội vàng quay trở lại, kéo theo đạo cụ —— quan tài của mình đi.
–
Bên suối nước.
Thiếu niên áo trắng ngã xuống đất, đứng trước mặt hắn là hai nam nhân cà lơ phất phơ.
“Hôm nay vận khí không tệ nha, nhặt được hai con ma thú, còn nhặt được một tên tiểu bạch kiểm thế này.” Giọng điệu nam nhân Giáp đầy hưng phấn.
“Tóc hắn…” Một nam nhân khác chỉ vào mái tóc bạc trắng kia, hơi chần chờ.
“Ôi, mặt đẹp là được, quan tâm nhiều như vậy làm gì.” Nam nhân Giáp lơ đễnh.
“Mang về có lẽ sẽ bán được giá cao, nhìn dáng dấp cũng không tệ.” Nam nhân Ất nghĩ lại cũng thấy đúng, phụ họa một tiếng: “Không biết có phải hắn đi một mình không nữa.”
“Gần đây ma thú tán loạn khắp nơi, gần chỗ này làm gì có người nào, cho dù có người, bây giờ hắn lạc đàn, ai mà biết được hắn có bị ma thú ăn mất rồi không.” Nam nhân Giáp không có ý tốt cười cười.
“Cũng đúng.” Nam nhân Ất nhìn xung quanh một chút: “Mau mang người đi đi, miễn cho thật sự có người đến đấy.”
Thiếu niên trừ lúc ngã sấp xuống phát ra một chút âm thanh.
Sau khi ngã xuống không kêu, cũng không có dấu hiệu giãy dụa gì, nhìn có vẻ như là một tên yếu không ra gió.
Cho nên hai nam nhân này chỉ cho rằng hắn là một tên tiểu bạch kiểm tay trói gà không chặt, căn bản không để trong lòng.
Hai người một trái một phải giơ tay muốn bắt Kinh Phá.
Nhưng vào lúc này, trong rừng có động tĩnh…
Giống như tiếng thứ gì đó di động phát ra.
Nam nhân Giáp và nam nhân Ất liếc nhau, ngay giữa khoảng trống này, thiếu niên đột nhiên giơ tay.
Bột phấn bay trong không khí, hai nam nhân không có phòng bị, hoàn toàn trúng chiêu.
Những thứ bột phấn kia rơi trên da, làn da trong nháy mắt bị ăn mòn, vang lên tiếng xì xì.
“A —— ”
Cảm giác đau hậu tri hậu giác truyền đến.
Hai người đồng thời kêu thảm một tiếng, che lấy mặt mình lui lại.
Vù ——
Trong rừng có bóng đen bay ra, nghe rầm một tiếng đụng trúng hai người.
Nam nhân Giáp nghiêng người một cái, ngã xuống đất, nửa người bị quan tài đè lên.
Nam nhân Ất lại bị xô ngã vào trong suối nước đằng sau.
Trong hoàn cảnh tối tăm, tiếng kêu thảm thiết cực kỳ chói tai, làm cho người ta sợ hãi.
Sơ Tranh đẩy bụi cây ra, trước tiên nhìn thiếu niên ngồi dưới đất một chút: “Không sao chứ?”
Sơ Tranh đi qua đỡ hắn dậy, phủi phủi bùn đất trên quần áo hắn.
Kinh Phá chậm rì rì lắc đầu: “Không… Không sao.”
Sơ Tranh đã sờ soạng kiểm tra hắn một lượt, biết hắn không sao cả.
“A… Đau quá… Mắt của ta, cứu mạng, mắt của ta!” Tiếng kêu thảm thiết tiếp tục truyền đến.
Sơ Tranh buông Kinh Phá ra, đi xem nam nhân bị quan tài đè lên.
Vừa nhìn một cái…
Sơ Tranh bị dọa cho lui lại một bước.
Đạo cụ lợi hại như vậy sao?
Có thể hủy hoại khuôn mặt một người?
Hiển nhiên chuyện này là không thể nào…
Nam nhân Giáp túm lấy mắt cá chân Sơ Tranh: “Cứu ta… Cứu ta… Đau quá, mau cứu ta!”
Sơ Tranh một cước đá văng gã ra.
Kinh Phá đi từ phía sau tới, dưới tầm mắt ngờ vực của Sơ Tranh, đi đến bên cạnh nam nhân, kéo y phục của gã, che mặt gã lại, cũng chặn cả miệng gã.
Động tác thuần thục không hề kém cạnh động tác băng bó vết thương của hắn.
Giống như làm vậy là có thể che giấu chứng cứ phạm tội vậy.
Sơ Tranh: “!!!”
Làm xong những chuyện này, Kinh Phá đứng dậy lui ra, hai tay giao nhau đặt trước người, hơi hơi cúi đầu, giống như học sinh làm sai chờ bị phê bình.
Sơ Tranh: “…”
Ta cần lẳng lặng.
Mẹ nó thẻ này mà còn chưa hắc hóa?
Vương bát đản, mi đùa ta đấy à?
Sơ Tranh hít sâu, hỏi: “Bọn họ ức hiếp ngươi à?”
Kinh Phá không nói lời nào, nhưng hắn giơ tay ra.
Trong lòng bàn tay trắng nõn có vết trầy da, đang thấm máu.
Sơ Tranh nắm chặt ngón tay hắn, Kinh Phá chớp mắt, muốn thu tay lại, lại bị Sơ Tranh cầm thật chặt.
Kinh Phá nhấp môi dưới, từ bỏ giãy dụa, chậm rãi nói: “Bọn họ… Muốn bán ta.”
“Cái gì?”
“Bán ta, giống như hàng hóa.”
Ánh mắt Sơ Tranh lạnh lẽo, giơ chân lên chính là một cước, đá vào người nam nhân Giáp.
Nam nhân Giáp đang rên không nên lời bỗng kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Sơ Tranh kéo thiếu niên vào ôm trong lòng.
“Rương của ta.”
“…”
Rương rương rương! Ta có thù với rương sao?
“Chỗ nào?”
Kinh Phá chỉ chỉ suối nước.
Sơ Tranh ôm hắn lên bỏ vào trong quan tài, đến chỗ suối nước tìm rương cho hắn.
Sơ Tranh nhớ kỹ có người bị xô ngã xuống suối nước.
Ngã vào thì không có động tĩnh gì nữa, Sơ Tranh cho là gã hôn mê rồi.
Nhưng bây giờ cô không trông thấy người, chỉ nhìn thấy một đống quần áo ở gần bên bờ.
Người đâu?
Chạy rồi?
Không thể nào…
Sơ Tranh nghi hoặc lục soát gần đó một lần, chỉ có quần áo, không có ai.
Mãi đến khi Sơ Tranh nhìn thấy một cục gì đó đen kịt trong nước, bị chặn lại ở một chỗ rẽ hình chữ U, không di chuyển được.
Máu?
Lượng máu nhiều như thế…
Sơ Tranh nghĩ đến dáng vẻ của nam nhân trên bờ kia, không phải là tan ra đó chứ?
Sơ Tranh rùng mình một cái, quá ư là dọa người.
Sau đó —— điềm nhiên như không có việc gì đi tìm rương.
Sơ Tranh xách theo cái rương trở về, ném vào trong quan tài: “Ta không muốn giúp ngươi tìm rương lần thứ ba đâu.”
Kinh Phá thận trọng ôm cái rương, nhếch môi không lên tiếng.
“Ướt, ngươi buông ra!” Sơ Tranh dữ dằn quát lớn trước.
Kinh Phá ngược lại rất ngoan, buông cái rương ra.
Sơ Tranh: “…”
Muốn tức giận lại không biết nên tức giận với ai.
Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực chỉ có thể ôm mình một cái.