Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sau khi xuống núi, muốn rời khỏi đây thì còn phải xuyên qua trấn Kim Thiền.
Trấn trên vẫn rất yên tĩnh, Sơ Tranh tưởng rằng những người kia còn sợ hãi cô, trốn tránh không dám ra.
Nhưng chờ đến gần, Sơ Tranh lập tức cảm thấy không thích hợp.
Trong không khí có mùi máu tươi.
Trên mặt đất có rất nhiều nơi bị phá hư, không giống như khi cô đến.
Xung quanh im ắng, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.
“Đi theo đằng sau ta.” Sơ Tranh căn dặn Kinh Phá.
Kinh Phá ngửi thấy mùi máu tươi: “Xảy ra… Chuyện rồi sao?”
“Không biết.”
Chỉ có mùi máu tươi, không trông thấy bất cứ thi thể nào.
Sơ Tranh dẫn theo Kinh Phá đi về phía ngoài trấn.
Khi cô bình thấy bức tượng Kim Thiền cực lớn kia đổ dưới đất, vỡ thành vô số mảnh, Sơ Tranh biết chắc đã xảy ra chuyện rồi.
Vù ——
Bên cạnh có thứ gì đó xông tới.
Sơ Tranh đối mặt với người đối diện, dung mạo quen thuộc kia làm Sơ Tranh xém chút không khống chế được.
Đó là thân thể của nguyên chủ!
Bây giờ kẻ ở trong thân thể kia là một nữ tử tên Yến Hồng Nghê.
Chó điên đưa tới cửa!
Yến Hồng Nghê xông tới thấy có người, cũng hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã không có thời gian mà kinh ngạc nữa, trực tiếp chạy đến chỗ đất trống.
Ầm ầm ——
Kiến trúc sụp đổ, bụi mù phóng lên bốn phía.
Ma thú to lớn lao ra từ lòng đất, bay lên trên trời, bóng đen che phủ, tia sáng cũng tối hẳn.
Xung quanh người ma thú quanh quẩn ma khí màu đen, loại khí ấy đè ép cho lòng người hoảng hốt, thở không nổi.
Sơ Tranh: “…”
Đây là thứ đồ gì?
Chó điên chọc phải ở đâu vậy!
Ma thú bay ra ngoài xông về phía Yến Hồng Nghê, hoàn toàn không nhìn Sơ Tranh và Kinh Phá.
Lúc này Sơ Tranh mới nhìn rõ đó là thứ gì.
Kim Thiền!
Giống y đúc bức tượng đá kia.
Sống, biết thở, to lớn!
“Nó… Vì sao không công kích chúng ta?” Kinh Phá cảm thấy kỳ quái.
“Đúng vậy, vì sao.” Sơ Tranh chống vào quan tài suy tư, cuối cùng nghiêm túc nói: “Có thể là nó thích người kia hơn.”
Kinh Phá: “…”
Kim Thiền sở dĩ gọi là Kim Thiền là vì nó có màu vàng.
Kim Thiền công kích bằng âm thanh, âm thanh đó bén nhọn chói tai, có thể hình thành tổn thương mang tính thực chất.
Thứ đồ chơi này cũng không có lựa chọn gì, Sơ Tranh và Kinh Phá cũng chịu tội.
Nhưng đa phần đều hướng về phía Yến Hồng Nghê, Sơ Tranh bên này cũng coi như dễ dàng.
Yến Hồng Nghê không phải đối thủ của Kim Thiền.
Ả bị một âm thanh hóa thành công kích thực chất bắn bay, đập trên tường, lại lăn xuống đất.
Yến Hồng Nghê “phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu.
Sơ Tranh không đành lòng nhìn thẳng, quá thảm rồi, muốn đi lên bổ hai đao nha.
“Trong tay nàng ta có gì đó…” Kinh Phá vươn một ngón tay ra, chỉ vào bàn tay đang chống đất của Yến Hồng Nghê.
Có một vệt màu vàng nhạt lộ ra.
Bàn tay Yến Hồng Nghê hơi động, vệt màu vàng nhạt kia bị ả giấu vào trong lòng bàn tay.
Tay phải Sơ Tranh khoanh ngang trước ngực, tay trái chống lên mu bàn tay phải, ngón tay chống cằm, như có điều suy nghĩ vài giây.
Một giây sau Sơ Tranh xắn tay áo lên: “Ta đi cướp.”
Kinh Phá níu Sơ Tranh tay áo lại, yếu ớt nói: “Ma… Ma thú kia hình như hướng đến đồ trong tay nàng ta.”
Sơ Tranh cảm thấy cũng thế.
Vừa rồi hình như ma thú này chui từ dưới nền đất ra.
“Cho nên càng phải cướp!” Ả cướp thân thể của ta, ta cướp đồ của ả, chuyện này có bệnh không? Không có!
Về phần có tác dụng không?
Quản nó làm gì, cướp trước rồi nói.
Vô dụng thì cho thẻ người tốt chơi.
“???”
Ý của hắn là thứ này rất nguy hiểm đó.
–
Rất nhanh Kinh Phá đã không lo lắng nổi nguy hiểm hay không nguy hiểm nữa, bởi vì Yến Hồng Nghê đột nhiên đứng lên, sau đó chạy về phía bọn họ.
Động tác của Yến Hồng Nghê quá đột ngột, dù Sơ Tranh phản ứng có nhanh, thì cũng chậm một bước.
Kim Thiền lao xuống, móng vuốt và chân phóng đại lên, cứ như vậy hiện ra trước mặt Sơ Tranh.
Sơ Tranh kéo Kinh Phá vào lòng, ném vào trong quan tài, thuận thế đá văng quan tài ra.
Quan tài thuận thế xoay tròn dịch chuyển sang bên cạnh.
Kinh Phá bị xoay đến mức choáng váng cả đầu, tất cả những thứ trước mắt đều đang xoay tròn, quan tài đụng phải cái gì đó, ngừng lại.
Trước mắt có bóng đen rơi xuống, Kinh Phá ngửa đầu nhìn, hoàn toàn không có động tác né tránh.
Cũng may vật kia đập xuống bên cạnh, không đập vào quan tài.
Con ngươi Kinh Phá chuyển động hai vòng, trông thấy Kim Thiền to lớn ngã dưới đất.
Kim Thiền gào thét một tiếng, đập cánh một cái, nhảy về nơi nó xuất hiện, đảo mắt liền biến mất.
“Chính là chỗ đó!”
“Trầm Âm! Thật sự là ả!”
“Trầm Âm ngươi dừng tay!”
“Ma đầu không được tổn thương tính mạng người khác!”
Đột nhiên có một đám người xuất hiện, dồn dập rút vũ khí ra, chỉ vào hai người trong mảnh hỗn độn.
Sơ Tranh đứng đấy, Yến Hồng Nghê nằm dưới đất, đang che lấy cánh tay đang chảy máu.
Hình ảnh này nhìn thế nào cũng thấy giống Yến Hồng Nghê bị Sơ Tranh ức hiếp.
Mà đám người xuất hiện này, rõ ràng đều biết “cô”.
“Cứu… Cứu mạng…” Sắc mặt Yến Hồng Nghê trắng bệch cầu cứu đám người xuất hiện.
Dung mạo của nguyên chủ cũng không kém, lúc này Yến Hồng Nghê làm ra vẻ mặt yếu đuối bất lực, lập tức thu được không ít lòng đồng tình và thương tiếc của nam giới.
Quả nhiên rất nhanh đã có một nam nhân mở lời an ủi: “Cô nương đừng sợ! Chúng ta sẽ không để cho ma đầu kia tổn thương cô nương đâu.”
Sơ • ma đầu • Tranh: “…”
Các ngươi nói như vậy… Vậy ta cũng không khách khí nữa!
“Cư dân trong toàn thị trấn đều chết hết!”
Sơ Tranh chỉ mới giằng co một lát như thế, lại có người xuất hiện, vừa rồi bọn họ đã đi kiểm tra toàn bộ thị trấn.
“Cái gì?”
“Ma đầu, ngươi lại đồ sát toàn bộ cư dân trong trấn!”
“Không phải ta, ta không có, đừng nói lung tung!” Sơ Tranh phủ nhận.
“Không phải ngươi thì là ai?”
“Sao ta biết được.” Ta lên núi một chuyến mà thôi, ai biết vừa xuống thì cả trấn đã mất hết.
Chuyện này có xu quan hệ nào với ta đâu!
Mà người bên kia cứ cố chấp cho rằng ——
“Chắc chắn là ả làm.”
“Chỉ có ả làm được loại chuyện này.”
“Đúng, giết tên ma đầu này!”
“Giết ả!”
“Giết ả!!”
Sơ Tranh mặt lạnh lùng, xém chút phun ra một câu chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn giết ta, còn không bằng mua cho mình cái quan tài trước đi.
Đương nhiên làm đại lão, không thể không lễ phép như vậy, cho nên cô chỉ có thể bưng tư thế cao quý lãnh diễm, liếc nhìn bọn họ.
“Các ngươi dựa vào cái gì mà nói là ta làm ra? Có chứng cứ không?”
“Cần gì chứng cứ? Ngươi đứng ở đây chính là chứng cứ? Bản thân ngươi làm những chuyện gì ngươi không biết sao?”
“Không biết.” Lý lẽ siêu hùng hồn!
“…”
Người kia chỉ vào Sơ Tranh, thật lâu sau cũng không nghẹn ra được một chữ.
Cuối cùng mặt đỏ lên, tức giận mắng: “Vô sỉ! Không biết xấu hổi!”
“…”
Ta xác thực không biết mà, sao lại là vô sỉ không biết xấu hổ rồi, nói chuyện có chút đạo lý đi được không!
“Cô nương, ngươi nói đi, có phải là ả làm không?” Có người đưa mắt nhìn sang Yến Hồng Nghê.
“Ta… Ta không biết, khi ta tới thì nơi này đã như vậy.” Yến Hồng Nghê lắc đầu: “Nàng đột nhiên tập kích ta, ta…”
Nói đến phần sau Yến Hồng Nghê trực tiếp nghẹn ngào.
Sơ Tranh thật sự rất muốn cho ả một tràng pháo tay.
Nhưng nhìn gương mặt vốn nên thuộc về nguyên chủ ấy, Sơ Tranh lại cảm thấy rất ghét.
Cho nên…
Ngón tay Sơ Tranh câu lên, nắm chặt cây gỗ nhọn cắm bên cạnh, đâm về phía Yến Hồng Nghê.
“Ma đầu dừng tay!!”