Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Không sai, các ngươi không đi được.”
Giọng nói mang theo ý cười của nam nhân từ phía sau truyền đến.
Ma thú tách ra một con đường, cỗ kiệu màu đen không người khiêng, tự chậm chạp bay tới, lụa mỏng rũ xuống khẽ bay lên, mơ hồ có thể thấy được bên trong có một người ngồi.
Lụa mỏng rơi xuống, lại ngăn cản ánh mắt.
Sơ Tranh quan sát cỗ kiệu kia vài lần, liếc mắt nhìn thoáng qua dòng sông màu đỏ lững lờ trôi qua ở chỗ sâu trong rừng cây.
Sông Vong Xuyên vẫn còn ở đó.
Cỗ kiệu vững vàng rơi xuống đất, ngón tay trắng thuần vén màn lên, lộ ra người ở bên trong.
Nam nhân đeo mặt nạ, không nhìn thấy khuôn mặt thật, chỉ lộ ra một đôi mắt bị sương mù màu đen quanh quẩn, rất âm u.
Kinh Phá lui ra phía sau, bị Sơ Tranh cố định trong lòng.
“Hắn…”
“Sợ cái gì, ta ở đây.” Sơ Tranh ấn đầu hắn trên bả vai mình: “Đừng sợ.” Lát nữa ta đập chết gã!
Nam nhân khom người bước ra: “Ma Linh đại nhân, lần đầu gặp gỡ.”
Sơ Tranh mặt không cảm xúc: “Ngươi là ai?”
Nam nhân hơi khom người, ưu nhã lại lễ phép: “Ta là người triệu hoán ngươi.”
Sơ Tranh: “…”
Chính là con chó điên này!
Tới chịu chết à!!
“Là ngươi khiến cho ta tới nơi này?” Lúc trời tối cứ kêu như quỷ, cô không được ngủ ngon lấy một ngày.
“Hình như Ma Linh đại nhân quên mất chuyện ta giao cho ngươi rồi.” Nam nhân thở dài: “Còn làm ảnh hưởng đến ta khắp nơi, chuyện này làm ta rất không vui.”
Đã lâu lắm rồi gã không liên lạc được với cô, mặc dù có tung tích của cô, nhưng lần nào đến cũng không gặp được người.
Ma Linh này đột nhiên không theo khống chế, điểm này làm gã rất bất ngờ.
Nhưng dù sao Ma Linh cũng không phải những kẻ khác.
May mà giai đoạn trước nàng đã làm rất tốt…
Chỉ là lần này gặp gỡ… Hình như nàng hoàn toàn không giống như trước đó.
“…”
Gã giao cho nguyên chủ chuyện gì?
Sơ Tranh không có ký ức của thân thể này, không nhớ rõ.
Nhưng làm đại lão không thể bối rối.
Sơ Tranh: “Là ngươi sai khiến ma thú công kích ta?”
“Ma Linh đại nhân không nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ của ngươi, lại làm ảnh hưởng đến ta, ta cũng chẳng còn cách nào khác.”
Sơ Tranh chậc một tiếng trong lòng, con chó điên này giỏi nha.
“Cho nên, ngươi gọi ta tới làm gì?” Cũng không thể chỉ đơn giản là gọi cô về ăn bữa cơm chứ?
“Ma Linh đại nhân cần phải trở về.” Trong giọng nói của nam nhân vẫn mang ý cười như cũ.
“Ngươi bảo ta về thì ta phải về?” Ngươi là cái thá gì! “Mời thần thì dễ tiễn thần mới khó, câu nói này ngươi chưa từng nghe à?”
Nam nhân trầm mặc một lát: “Ma Linh đại nhân vốn không nên tới đây…”
“Là ngươi làm cho ta tới.” Hiểu cho rõ quan hệ nhân quả, đừng quăng nồi lung tung!
Nam nhân: “Cho nên bây giờ ta đưa đại nhân trở về.” Nơi này đã không cần cô nữa, tiếp tục giữ lại, chỉ sợ sẽ phiền phức.
Sơ Tranh lặng lẽ liếc nhìn gã: “Chỉ bằng ngươi?” Xem ta là tiểu bạch thỏ mà ức hiếp à?
Ngươi nói đến là đến, nói đi là đi chắc?
Ta không cần sĩ diện sao?
“Ma Linh đại nhân, ta đã có năng lực triệu hoán ngươi, thì tất nhiên cũng có năng lực đưa ngươi trở về.” Nam nhân khá là tự tin.
“Ồ.” Vậy ngươi thật giỏi nha, vỗ tay cho ngươi nè.
Sơ Tranh bóp cổ tay, chuẩn bị bắt người này lại trước rồi nói.
Nam nhân cũng không ý định động thủ, con ngươi dưới mặt nạ nhìn chằm chằm người bên cạnh Sơ Tranh, không nhẹ không nặng kêu một tiếng: “Kinh Phá.”
Sơ Tranh cau mày lại, ngước mắt đối đầu với tầm mắt nam nhân.
Rõ ràng không nhìn thấy khuôn mặt nam nhân, nhưng Sơ Tranh lại cảm thấy gã đang cười.
Cười rất vui vẻ.
“Kinh…” Sơ Tranh giơ tay kéo thẻ của mình.
Sơ Tranh kéo hụt, không biết thiếu niên lấy đâu ra dao, đâm về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh nghiêng người tránh đi, nhưng mu bàn tay vẫn bị đâm trúng.
Kinh Phá cầm dao, hai mắt vô thần nhìn cô, giống như một con rối không có linh hồn.
“Ma Linh đại nhân, ta cũng không nghĩ tới ngươi sẽ gặp gỡ Kinh Phá, nhìn có vẻ các ngươi chung đụng cũng không tệ lắm.”
Sơ Tranh tùy ý để máu trên mu bàn tay chảy ra, giọt xuống mặt đất.
Cô gái bình tĩnh nhìn thiếu niên, không có tức giận, cũng không có chất vấn.
Nhưng đôi mắt kia càng làm cho người ta sợ hãi hơn.
Cô gái chậm chạp quay đầu: “Ngươi làm gì hắn?”
Nam nhân nhẹ “A” một tiếng: “Ta cứu được hắn, nếu như không có ta thì hắn đã sớm chết rồi.”
“Cứu?”
Biến thẻ người tốt thành thế này mà gọi là cứu à?
Nam nhân: “Đương nhiên hắn cũng phải trả giá một chút, không phải sao, trên thế gian này không có đĩa bánh nào là miễn phí. Nhưng không thể phủ nhận, là ta làm cho hắn còn sống. Đúng không, Kinh Phá.”
Khuôn mặt thiếu niên đờ đẫn, giọng nói cũng phẳng: “Đúng.”
Sơ Tranh: “…” Đúng ông nội mi!
Sơ Tranh hận không thể ấn thẻ người tốt xuống đất đập chết.
Đầu ngón tay nam nhân gõ gõ trên mặt nạ hai lần: “Kinh Phá, đưa Ma Linh đại nhân về đi.”
“Vâng.”
Kinh Phá nghe theo mệnh lệnh của nam nhân, cầm dao đi về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.
Một giây sau thân thể biến mất tại chỗ, Kinh Phá mất đi mục tiêu, ngừng lại tại chỗ, con ngươi đờ đẫn nhìn chằm chằm một chỗ.
Sơ Tranh xuất hiện phía sau hắn không chút dấu hiệu báo trước, giơ tay lên, thân thể thiếu niên đã mềm nhũn đổ xuống.
Sơ Tranh ôm lấy eo thiếu niên, ôm lấy người.
Động tác của cô quá nhanh, nam nhân cũng không thể lập tức làm ra phản ứng gì.
Thấy Kinh Phá bị Sơ Tranh đánh ngất xỉu, suy nghĩ hơi dao động, sau khi bình tĩnh lại nói: “Ta cho là Ma Linh đại nhân rất thích Kinh Phá, sẽ không động thủ với hắn.”
“Ngươi hiểu ta được bao nhiêu.” Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
“Ừ… Cũng đúng, dù sao Ma Linh đại nhân cũng khác với chúng ta.” Nam nhân thở dài: “Không bằng thế này đi, Ma Linh đại nhân mang cả Kinh Phá về đi, tin rằng hắn sẽ là một tiểu sủng vật nghe lời. Ta không có địch ý với Ma Linh đại nhân, chỉ muốn đưa đại nhân về nhà mà thôi.”
Nam nhân nói đến phần sau, càng thêm thành khẩn hơn.
“Lúc ngươi gọi ta ra, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày này đúng không?”
Nam nhân: “…” Mẹ nó khi ta triệu hoán ngươi ra ngươi rất nghe lời mà!
Ai biết ngươi ra ngoài rong chơi một vòng, người chạy thì không nói, còn không bị khống chế nữa!
“Ma Linh đại nhân, giữa chúng ta không cần phải huyên náo…”
“Keng —— “
Mặt nạ trên mặt nam nhân đột nhiên vỡ ra, rơi xuống phân nửa, lộ ra nửa gương mặt của nam nhân.
Nam nhân lui lại mấy bước, giơ tay sờ mặt một cái, cảm giác dinh dính giữa ngón tay, khiến cho gã kinh nghi nhìn về phía Sơ Tranh.
Vừa rồi là thứ gì?
Ma Linh không bị khống, ngay cả người triệu hoán cũng công kích sao?
Vèo ——
Phía sau lưng nam nhân bỗng nhiên dâng lên một cỗ ý lạnh, phản ứng bản năng của thân thể nhanh hơn đại não.
Ầm ——
Cỗ kiệu màu đen trống rỗng nổ tung, trong mảnh vỡ vung ra, có thứ gì đó phá không mà tới.
Ngân mang hội tụ trong mắt nam nhân, lúc này gã không có thời gian tránh né, chỉ có thể giơ tay ngăn cản.
Vốn cho rằng ngân mang kỳ quái kia sẽ đụng vào, nhưng gã cũng không có cảm giác gì, mở mắt lần nữa thì ngân mang đã không thấy tung tích.
Lọt vào trong tầm mắt chính là một con ác linh mặt mày dữ tợn, con ngươi đỏ rực giống như bị máu tươi nhiễm vào.
Ác linh dữ tợn cười một tiếng, bấm tay thành trảo, móng tay nuôi rất tốt, vừa nhọn vừa dài, hung tợn chụp vào mặt nam nhân.
Nam nhân ngửa về sau, một cước đạp bay ác linh.
Nhưng bên cạnh còn có mấy con ác linh nhào tới, cuốn lấy gã.
Trong lúc nam nhân giao thủ với ác linh, thoáng nhìn thấy Sơ Tranh ôm lấy thiếu niên kia, dùng ánh mắt không chút gợn sóng nhìn chằm chằm gã.