Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ông không lập tức xông ra, mà ở bên ngoài chờ sư đệ ra.
Sư đệ thấy ông đã phát hiện, thì đã nói cho ông biết thân phận của người kia, cũng muốn ông gia nhập vào.
Chuyện như vậy, sao ông có thể đồng ý.
Nhưng không nghĩ tới, sư đệ ông đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Mỗi một người đều có thứ mà mình quan tâm, ông cũng vậy, từ trước đến nay sư đệ luôn biết nhược điểm của ông ở đâu.
Sư đệ nói với ông, chỉ cần ông đừng nhiều chuyện, xem như chưa hề phát hiện ra chuyện này, thì tất cả vẫn giống như cũ.
Ông cũng từng nghĩ đến chuyện công khai chuyện này ra, nhưng ông không cách nào nhìn người mình quan tâm chết oan chết uổng, không cách nào nhìn Tuyệt Y lâu bị hủy trong tay mình.
Về sau ông phát hiện sư đệ rất chú ý đến Kinh Phá.
Kinh Phá là đệ tử duy nhất của ông, chờ thêm một thời gian nữa, y thuật sẽ cao siêu hơn cả ông.
Không nghĩ tới, sư đệ lại có ý đồ với Kinh Phá.
Sau khi ông phát hiện ra chuyện này, trong lòng không cách nào bình tĩnh nữa, muốn vạch trần bọn họ.
Nhưng mà lúc ấy, sức mạnh của người kia đã không phải là thứ mà ông có thể đối phó được.
Ông lại rút lui lần nữa.
Đúng lúc Kinh Phá làm ra một chuyện như vậy…
Cho nên ông thuận thế đuổi người ra khỏi sư môn.
Lúc trước khi nhận Kinh Phá làm đệ tử, ông đã phát hiện Kinh Phá rất dễ dẫn những thứ kia tới, cho nên dẫn hắn đi tìm một vị cao nhân, thiết hạ cấm chế cho hắn.
Trước năm hắn mười sáu tuổi sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Lúc ấy hắn chưa tròn mười sáu tuổi, ông cảm thấy Kinh Phá rời khỏi Tuyệt Y lâu là lựa chọn tốt nhất.
“Sư phụ của ta từng nói y thuật của ta tuy tốt, nhưng tính cách không đủ quả quyết, thậm chí còn hơi mềm yếu, cũng không thích hợp để tiếp quản vị trí lâu chủ, ông ấy vừa ý sư đệ hơn… Nhưng lúc ấy sư đệ chạy khắp đại lục, căn bản không quan tâm đến vị trí này, cho nên cuối cùng vẫn là ta làm.”
Nếu như ông có thể quả quyết hơn, thì có lẽ sẽ không xảy ra những chuyện như bây giờ.
Nhưng ông không làm được, bản thân ông vốn không phải loại người gan góc.
Sư đệ cũng biết ông là hạng người gì, cho nên mới dám không sợ hãi như thế.
Lâu chủ ho khan không ngừng, sắc mặt tang thương.
“Y giả nhân tâm?” Sơ Tranh không rõ ý vị nói: “Thật đúng là y giả nhân tâm.”
Lâu chủ buông tay che miệng xuống, trong lòng bàn tay có một vệt máu đỏ: “Ta cũng không sống được bao lâu nữa, có lẽ đây chính là báo ứng.”
Lâu chủ nhìn về phía Sơ Tranh: “Kinh Phá làm sao vậy?”
–
Sơ Tranh không có cảm tình gì với lâu chủ, nhưng bây giờ cần ông ta giúp mình tìm ra quyển sách kia, chỉ có thể nói đơn giản lại tình hình.
Lâu chủ nghe xong sắc mặt càng khó coi hơn.
“Vẫn là ta hại nó…”
Cho là hắn rời khỏi Tuyệt Y lâu thì sẽ tạm thời an toàn, nhưng nửa đường phát sinh biến cố, chẳng những hắn không rời đi được, ngược lại dưới cơ duyên xảo hợp lại đến trước mặt người kia.
“Khụ khụ khụ…”
Không biết có phải lâu chủ khí cấp công tâm hay không, trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Sơ Tranh đẩy quan tài ra một chút: “Ta muốn tìm quyển sách đó, ông biết là sách gì không?”
Lâu chủ uống hai viên thuốc, lắc đầu: “Sách trong Tàng Thư Các nhiều lắm, ta cũng chưa xem hết. Nhưng nếu như Kinh Phá tìm được ở đây, thì chắc chắn nó ở ngay đây.”
Sơ Tranh: “…”
Cho nên nói nhảm nửa ngày, vẫn phải tìm từng quyển một đúng không!
Cần ngươi có tác dụng gì!
Ngay cả đồ đệ của mình cũng không bảo vệ không được!
Phù!
Được rồi, thẻ của mình mình bảo vệ, không cần người khác.
Sơ Tranh lười nói nhảm với lâu chủ, bắt đầu đi tìm sách.
Lâu chủ ngồi bất động ở đó, bóng lưng tiêu điều, giống như trong một nháy mắt đã già đi cả mười tuổi.
Sơ Tranh đã tìm xong một giá sách, ông mới chống người đứng lên, bắt đầu tìm sách.
–
Sơ Tranh lật hơn phân nửa Tàng Thư Các, cuối cùng là lâu chủ tìm được quyển sách phủ đầy tro bụi kia trong một góc.
Ghi chép trên đó đồng nhất với lời Kinh Phá nói.
Sơ Tranh lật về phía sau, đằng sau bị người ta xé mất một tờ, trang sau nữa thì ghi chép thứ khác.
“Trang này đâu?”
“Vừa rồi ta xem đã không có rồi.”
Sơ Tranh tiếp tục lật về phía sau, đằng sau lục tục bị xé mất một ít, nhìn giống như tiện tay xé… Con chó điên nào mất nết thế hả!
“Ta xem cho nó được không?”
Sơ Tranh liếc ông một cái, bực bội lật quyển sách kia: “Ngươi dám lén lút làm gì, ta sẽ giết chết ngươi.”
Lâu chủ cười khổ: “Sao ta lại hại nó…” Nói đến đây, chính ông dừng lại trước.
Là vì ông nhu nhược, cuối cùng mới biến thành thế này.
Lâu chủ kiểm tra cho Kinh Phá, tình huống sinh mệnh không có vấn đề, thân thể thậm chí được cho là khỏe mạnh, giống như hắn chỉ ngủ thiếp đi.
Lâu chủ chán nản ngồi dưới đất.
Bây giờ ngay cả đồ đệ của mình cũng không cứu được.
Thật không biết đời này của mình toàn làm những chuyện gì…
Lâu chủ đột nhiên ngẩng đầu: “Các ngươi đến trấn Kim Thiền tìm một người, có lẽ hắn biết.”
Trấn Kim Thiền?
Trấn kia đã sớm mất, đi tìm… Ông già mắt mù trên núi sao?
–
Sơ Tranh kéo quan tài nghênh ngang rời khỏi Tuyệt Y lâu, để lại một đám đệ tử mắt trợn tròn.
Sư thúc đâu?
Sao cô lại đi như thế rồi?
Sư thúc của bọn họ lúc này đang bị ác linh bao vây, khá là chật vật nằm trên mặt đất, mắt lớn trừng mắt nhỏ với nam nhân bị ác linh ấn lấy ở một bên khác.
Sơ Tranh trở về thì đã nhìn thấy một cảnh tượng như thế.
“Ai đây? Bắt chỗ nào? Không phải đã bảo các ngươi đừng bắt người lung tung sao?”
“Chính hắn ta chạy tới.” Ác linh giải thích: “Lén lén lút lút, chắc chắn không phải thứ gì tốt! Hắn ta còn muốn cứu tên này nữa!”
Ác linh chỉ vào nam nhân.
Nam nhân: “…” Ta không biết hắn, đừng nhìn ta!
Sơ Tranh quan sát người kia vài lần, nhíu mày hỏi nam nhân: “Cháu trai của ngươi à?”
“…”
Ta không có loại cháu trai ngu như lợn này!
“Ném xuống sông đi.” Sơ Tranh phất tay: “Để cháu trai của ngươi làm bạn với ngươi.” Chính là thông tình đạt lý như thế đấy! Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt.
Nam nhân: “…” Không! Gã cũng không muốn.
“Sư tổ!” Sư thúc cả kinh hét lớn một tiếng.
Hắn ta vốn muốn cứu sư tổ, ai biết lại đưa cả mình vào.
“Câm miệng!” Nam nhân quát một tiếng, cũng nghiêng đầu sang một bên khác.
–
Trên đường đến trấn Kim Thiền, Sơ Tranh thuận tay làm hỏng những khe hở mà Trầm Âm làm ra, ngăn cản ma thú xông từ bên trong ra.
Có thể là tìm được tư thế trấn áp chính xác, thanh tiến độ có xu hướng khả quan hơn.
Cô không có ký ức của Trầm Âm, còn một số nơi không biết ở đâu, Sơ Tranh dự định giải quyết vấn đề của thẻ người tốt trước rồi đi chặn những khe hở đó sau.
Trấn Kim Thiền đã sớm biến thành một vùng phế tích, tượng đá Kim Thiền đập xuống đất chia năm xẻ bảy.
Nơi này không có ai, ngay cả con ma thú cũng không nhìn thấy.
Sơ Tranh xuyên qua trấn đi lên núi.
Trên núi vẫn là một mảnh sương mù.
Sơ Tranh dựa theo ký ức đi đến nơi lúc trước, cô vừa đi lên thì đã nhìn thấy trong sương mù dày đặc có một bóng người mơ hồ đứng thẳng.
Giọng nói già nua thô ráp vang lên trong sương mù dày đặc: “Ngươi cần phải trở về.”
Lời này không đầu không đuôi, dù là Sơ Tranh cũng nghe không hiểu.
“Về chỗ nào?”
“Từ đâu đến thì về lại chỗ đó.” Bóng người kia đi vào trong sương mù dày đặc: “Ta không cứu được hắn, chỉ có ngươi có thể cứu hắn.”
“Có ý gì…”
Sơ Tranh đuổi theo, nhưng mà bóng ngươi kia đã bị sương mù nuốt chửng, vô tung vô ảnh.
“…”
Gặp quỷ!
Cô tiếp tục đi về phía trước, không trông thấy nhà tranh trong ấn tượng, sương mù trước mắt đột nhiên tản ra, cảnh sắc trước mắt biến đổi, cô đã đứng ở chân núi, trước mắt là ác linh nhảy tới nhảy lui.
*
Ác linh: Ném vé tháng đi, nhảy disco cho mấy người xem nà!!