Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ma Sơn không có đồ ăn, thân thể này của Sơ Tranh cũng không cần ăn gì.
Nhưng Kinh Phá cần.
Cho nên Sơ Tranh chỉ có thể để ác linh đi từ sông Vong Xuyên ra ngoài, kiếm đồ ăn về.
“Trầm Âm đại nhân, ngài lại tự tiện thả ác linh ra ngoài?”
Một người bọc một thân áo bào đen trống rỗng xuất hiện trước mặt Sơ Tranh, giọng nói âm u.
“Không phải trở về rồi sao?” Sơ Tranh lơ đễnh.
Người áo đen cất cao âm lượng: “Chuyện này trái với quy định…”
Sơ Tranh: “Nó cũng không chạy, đợi chạy rồi ngươi hãy đến tìm ta không được à?”
Người áo đen: “…” Đó là ác linh! Chạy rồi còn tìm ngươi có ích gì?
“Trầm Âm đại nhân, ngài mang một nhân loại về, ta đã dàn xếp cho ngài, ngài lại làm loạn như thế, bên phía Vương phải bàn giao thế nào, thì phải cần chính ngài đi nói.”
Sơ Tranh: “Nếu không phải ta đưa sông Vong Xuyên về, thì bây giờ người xui xẻo là ai?” Là ta sao? Là ta sao?!
Sông Vong Xuyên bị cắt đứt, linh thể không cách nào xuống được dưới này.
Mà căn cứ vào một số quy tắc bất khả kháng, bọn họ không cách nào lên trên được, tự nhiên không có cách nào điều tra xem rốt cuộc sông Vong Xuyên bị làm sao.
Nhiều năm như vậy, bọn họ dùng chỗ tồn kho, thật ra cũng không làm cho toàn bộ hệ thống hỗn loạn.
Chỉ là tồn kho hết rồi mà vẫn không có linh thể mới, thì chuyện này sẽ rất phiền.
Mặc dù Ma Linh không thể tự đi ra ngoài, nhưng lại có thể được triệu hoán ra ngoài, cho nên khi phát hiện có người đang triệu hoán Ma Linh, Trầm Âm đã được mời đến nói chuyện.
Lực lượng của khế ước không dễ làm trái như vậy.
Sau đó không biết Trầm Âm đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên đổi thành cô, sau đó thì lực lượng khế ước biến mất.
Có lẽ khế ước kia nhằm vào linh hồn.
Chuyện sau nữa chính là những chuyện mà Sơ Tranh trải qua.
Sơ Tranh làm sông Vong Xuyên liên thông một lần nữa, đã giúp họ một đại ân.
Người áo đen: “…”
“Còn có chuyện gì không?”
“… Không có.”
Người áo đen lách mình biến mất.
Kinh Phá đồng thời đi từ phía sau ra, nghi ngờ hỏi: “Vừa rồi nàng đang nói chuyện với ai vậy?”
“Không có ai.”
“…”
Vừa rồi rõ ràng hắn trông thấy có một bóng đen hiện lên… Kinh Phá rất ngoan không hỏi tiếp.
“Ta muốn xuống dưới xem.” Kinh Phá chỉ chỉ phía dưới.
“Xem cái gì?”
“… Chỉ muốn xem một chút.”
“Ồ.” Sơ Tranh bảo Kinh Phá tới đây, dưới tầm mắt nghi ngờ của Kinh Phá, cô ôm lấy eo hắn, sau đó nhảy xuống.
Cảm giác mất trọng lượng đột nhiên đánh tới, khiến cho Kinh Phá theo bản năng ôm chặt Sơ Tranh.
Tiếng gió rít gào qua.
Nhịp tim Kinh Phá đập như sấm, cẩn thận mở mắt ra, tốc độ rơi xuống cũng không nhanh, dưới chân chính là sông Vong Xuyên chảy xuôi qua.
Màu sắc đỏ tươi cũng không khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Mặt sông nổi lơ lửng chùm sáng hoặc lớn hoặc nhỏ, trong mỗi một chùm sáng đều có một linh thể.
Có chùm sáng mạnh, có chùm sáng yếu.
Chùm sáng yếu chẳng mấy chốc sẽ bị ác linh trong sông xé tan chùm sáng lôi xuống dưới.
Chùm sáng mạnh thì có thể trôi theo dòng sông đến chỗ tối đen ở nơi xa.
Ma Sơn nằm ở nơi giao nhau của hai giới âm dương, chỗ tối đen kia… Chắc là thông đến âm phủ.
Kinh Phá đạp chân xuống đất, cách mặt sông còn rất xa, hắn đứng ở trên một lối nhỏ, phía dưới lối nhỏ đen nghịt một mảnh, giống như là… Tán cây?
Sơ Tranh khom người, giơ tay đụng một cái.
Nơi cô đụng vào, bông hoa nhỏ màu trắng như bươm bướm sáng lên theo thứ tự, cấp tốc lan tràn ra nơi xa.
Toàn bộ bờ sông giống như đột nhiên thắp sáng đèn đuốc.
Ánh sáng tiếp tục một lúc mới từ từ dập tắt, sau đó lại chậm rãi sáng lên, giống như đang hô hấp.
“Đẹp không?”
“… Đẹp.” Kinh Phá trợn mắt há mồm nhìn.
Hóa ra cây Vong Xuyên lại nhiều như vậy…
Sơ Tranh dắt Kinh Phá đi xuống, đến phía dưới cùng nhất, Sơ Tranh ra hiệu hắn ngẩng đầu nhìn.
Kinh Phá ngửa đầu nhìn lên.
Trên sườn núi cao cả trăm trượng là những tòa tiểu lâu cổ xưa san sát nhau, đèn đuốc sáng trưng, giống như treo trên vách đá.
Có đàn thú to lớn xoay quanh trên không, đứng ở trên đó, bởi vì vấn đề thị giác và ánh sáng nên hoàn toàn không nhìn thấy bọn nó.
Bây giờ đứng ở dưới này là có thể nhìn thấy chúng nó.
Cảnh tượng ấy chấn động không nói nên lời.
“Đó là… Chỉ Tức sao?”
“Ừ.”
Chỉ Tức là ma thú sống sờ sờ, lại sinh tồn ở đây, nó có thể vượt qua hai giới âm dương.
Nhưng sức chiến đấu của Chỉ Tức cũng không mạnh, hơn nữa cực kỳ sợ chết, cho nên bình thường bọn nó sẽ không đi ra ngoài.
Sơ Tranh dẫn Kinh Phá đi quanh đó một vòng.
Căn dặn hắn những nơi nào không thể đi, nơi nào có thể đi.
Kinh Phá nghe nghe, lại bị một chút hoa hoa cỏ cỏ hấp dẫn lực chú ý, tràn đầy phấn khởi muốn nghiên cứu.
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh không ngăn được hắn, đành để tùy hắn.
Trên Ma Sơn chỉ có một người là Sơ Tranh, còn lại đều là ác linh, bị Sơ Tranh xem như người hầu mà sai sử.
Mà bây giờ bọn ác linh này còn có tác dụng khác… Thí nghiệm thuốc.
Dẫn đến ác linh trông thấy Kinh Phá là chạy.
Đây là ma quỷ gì vậy!!
–
“Trầm Âm đại nhân, có người muốn gặp ngài.” Ác linh bay tới bên ngoài gian phòng của Sơ Tranh bẩm báo.
“Không rảnh.” Trong phòng truyền tới giọng nói hơi không kiên nhẫn.
“Nhưng mà…” Ác linh hơi chần chờ: “Nàng nói không gặp được ngài thì sẽ không đi, nàng còn nói nàng tên là Diệu Lam.”
Kẹt kẹt ——
Cửa phòng bị đẩy ra, Sơ Tranh đi từ bên trong ra, ác linh nhìn vào trong phòng, thiếu niên đang bối rối kéo quần áo lên, đi vào trong bình phong.
Ác linh lập tức cúi đầu xuống, xong!
“Diệu Lam tham kiến Ma Linh đại nhân.” Diệu Lam dẫn theo thiếu nữ mặc áo lam kia.
“Chuyện gì?” Sơ Tranh không kiên nhẫn lắm.
“Diệu Lam từng nói, đợi sau khi Diệu Lam báo thù xong, sẽ dốc sức vì Ma Linh đại nhân.”
“Ngươi báo xong thù rồi?”
“Vâng.”
Đám người lúc trước nàng đã tìm được, Cửu Châu Đại Lục loạn như vậy, những người kia chết cũng không ai biết là do ai làm ra.
Trong thời gian ngắn ác linh không có cách nào đầu thai chuyển thế.
Diệu Lam dù về tình thì có thể hiểu được, nhưng suy cho cùng cũng đã là ác linh.
Bây giờ hoặc là nàng đợi trong sông Vong Xuyên, để sông Vong Xuyên rửa sạch tội nghiệt, nhưng quá trình ấy vừa dài dằng dặc lại vừa đau đớn.
Hoặc là quanh quẩn ở gần đây, vĩnh viễn không chuyển thế.
Chuyện này thì được cho phép, bởi vì chức trách của Ma Linh chính là trông giữ những ác linh này.
“Tùy ngươi.”
“Tạ ơn đại nhân.” Trên mặt Diệu Lam lộ vẻ vui mừng.
Sơ Tranh xử lý xong mọi chuyện, về đến phòng, Kinh Phá đã ngủ rồi.
Viên kim đan kia không treo trên đỉnh đầu hắn nữa, được hắn đựng trong hộp, đặt ở bên ngoài.
Thiếu niên cuộn người thành một cục, nửa gương mặt chôn trong chăn lông, hô hấp không thông, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng.
Sơ Tranh cứu thoát hắn ra.
Thiếu niên nhẹ hừ một tiếng, xoay người ngủ tiếp.
Sơ Tranh xốc chăn lên nằm vào, ôm hắn từ phía sau.
“Kinh Phá, sống ở đây chàng có vui không?”
Chỗ như vậy, không phồn hoa, không huyên náo như ở nhân thế, chỉ có bóng tối đếm không hết.
Là cuộc sống mà hắn muốn sao?
Gian phòng hoàn toàn yên tĩnh, không ai trả lời.
Không biết qua bao lâu, giọng nói của thiếu niên vang lên: “Chỉ cần ở cùng nàng, ta đều rất vui.”
Sơ Tranh ôm chặt người trong lòng, hôn lên cổ hắn: “Vậy thì rất tốt.”
Trên bình phong lấp lóe kim quang, mơ hồ chiếu ra bóng dáng trùng điệp của hai người.
Kim đan cất ở bên ngoài đã nứt ra tế văn.
Xúc tu màu vàng đẩy kim đan ra, vết nứt càng lớn hơn.
Kim Thiền xinh xắn phá xác mà ra, lảo đảo nghiêng ngã giương cánh bay lên hư không, lại lung la lung lay bay ra ngoài cửa sổ.
*
VỊ DIỆN THỨ 59 HOÀN TẤT!
**
Mặc Linh đại đại, sinh nhật vui vẻ
***
Vốn định để dành chương đăng hôm chủ nhật để đăng sinh nhật, nhưng hôm đó chập mạch gì nên đăng luôn
(╥﹏╥)
Hôm nay vốn định không làm, nhưng cuối cùng vẫn lê lết thân tàn dậy edit full vị diện để mừng sinh nhật Đại Đại