TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2264: Vấn tiên hoàng tuyền (50)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Nhìn từ tình huống trước mắt thì yên tĩnh là không thể nào yên tĩnh.

Liễu Trọng thở dài, từ khi ông đến đây chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.

Sơ Tranh: “Hắn tỉnh thì đến gọi tôi.”

“Được.”

Sơ Tranh trở lại cửa hàng của mình, người máy lạch cạch lạch cạch đi theo phía sau, thỉnh thoảng còn nói thầm hai câu.

“Mi lẩm bẩm gì đấy?”

Người máy lập tức đứng thẳng cúi chào: “Chủ nhân, ta muốn một thân thể cao lớn uy mãnh.”

Sơ Tranh: “…”

Cút!

Người máy “hu hu hu” lăn đi, vài giây sau lại chạy về.

Sơ Tranh nhìn thấy người giấy nằm ngang trên bậc thang, mặt hướng lên trên, nụ cười quỷ dị.

Sơ Tranh không chút lưu tình đạp lên nó, đi lên lầu không thèm quay đầu lại.

“Tâm tình chủ nhân không tốt đâu.” Chân người máy nhỏ ngắn, leo cầu thang rất tốn sức, thở hổn hển leo lên từng bậc thang một: “Ngươi đừng chặn ở đây nha.”

Người giấy không có động tĩnh.

Người máy hừ một tiếng, học dáng vẻ của Sơ Tranh, bước qua trên người người giấy

Hôm sau.

Sơ Tranh nằm trên giường không muốn động, người máy lăn đến lăn đi trên đất, làm ra động tĩnh không nhỏ.

“Yên tĩnh chút!”

“Chủ nhân, nên dậy rồi.” Người máy bập bẹ nói: “Giấc ngủ vượt qua thời gian sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.”

“…”

Người máy lăn hai vòng, nhớ tới một sự kiện, mở tay chân ra: “À, đúng rồi, chủ nhân, ngài có 46 đơn đặt hàng còn chưa xử lý đâu!”

“Sao mà nhiều thế?”

Người máy nghiêng đầu nhỏ một cái: “Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhiều đơn đặt hàng rất bình thường mà?”

Những đồ chơi nhỏ Sơ Tranh bán có rất nhiều thứ đều có tính phòng ngự, có thể giữ mạng nha.

Cho dù không thể, cũng có thể mang đến an ủi trên tâm lý cho người khác.

Sơ Tranh bực bội ngồi dậy, rửa mặt rồi đi xuống lầu.

Người giấy đổi vị trí nằm, lúc này nằm ở cửa chính… Kiểu nằm ngang ấy.

Cực kỳ giống đột tử ở đó.

Sáng sớm đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này, cực kỳ kích thích.

Sơ Tranh ấn mở cửa hàng, có đơn đã từ lâu rồi, Sơ Tranh vẫn không giao hàng, cho nên đối phương cứ giục mãi.

Tin nhắn chất đống không ít.

Sơ Tranh mở cài đặt của cửa hàng ra, trượt đến quy tắc cửa hàng, lại ngừng một hồi, rồi tùy hứng thêm một câu “Không nhận giục đơn, có thể tự hủy đơn” ở cuối cùng.

Không giao hàng, hủy đơn phía sau sẽ tự động xử lý.

Nhưng người ta đến vì đồ cô bán, ai lại hủy đơn.

Người máy nhìn quy tắc cửa hàng càng ngày càng dài, hai tay che mặt, quy tắc này hoàn toàn xem tâm tình của cô mà.

Sơ Tranh tăng thêm quy tắc mới nhất xong, trở về trang tin nhắn.

Trong một đống tin nhắn, lại nhìn thấy Lam Lũ Y kia… Cũng đã lâu lắm rồi, sao hắn còn không chịu yên tĩnh nhỉ?

Sơ Tranh nghĩ nghĩ, kéo đen người.

Có người ấy mà, chỉ thích hợp kiếm mạng một lần thôi.

Người máy: “…”

Sơ Tranh làm xong những chuyện này, mới bắt đầu dựa theo nhu cầu của đơn đặt hàng mà đóng gói.

Tinh Kiều biết Sơ Tranh ở đây, vốn muốn tới xuống dưới đọc sách, thuận tiện hỏi một vài phần mà cậu không hiểu lắm, ai biết tới lại bị Sơ Tranh bắt tráng đinh.

Tinh Kiều: “…”

Hóa ra những thứ này thật sự có thể bán đi.

Thời gian dài như vậy, cậu vẫn cho là những vật này chỉ để trang trí.

Bạn nhỏ không nói nhiều, mang một vẻ mặt lạnh lùng, bắt đầu học theo Sơ Tranh đóng gói.

Sơ Tranh thấy Tinh Kiều học xong, giao tất cả nhiệm vụ đóng gói cho cậu.

Cô ngồi xuống bên bàn lấy khế ước ra bắt đầu điền, một tay chống cằm, một tay cầm bút, điền cực kỳ qua loa.

“Tuổi thọ?”

Tinh Kiều đóng gói xong phần cuối cùng, đi tới thì đã nhìn thấy nội dung Sơ Tranh viết trên khế ước, khuôn mặt nhỏ tràn ngập nghi hoặc.

Khế ước này cậu rất quen mắt, cậu cũng từng ký một phần.

Nhưng nội dung không giống…

Tuổi thọ này lại là gì?

“Sư phụ, vì sao giá cả lại là tuổi thọ? Là tuổi thọ mà em hiểu sao?”

“Ừ.”

Sơ Tranh viết xong một chữ cuối cùng, lật khế ước khác ra, tiếp tục viết tờ tiếp theo.

“Những thứ này… Đều phải dùng mạng để mua sao?” Trên mặt bạn nhỏ có một chút dấu vết rạn nứt.

“Không thì sao?”

Bản thân nơi này đã không giống thế giới mà trước kia cậu biết.

Sư phụ cậu càng là một người thần bí hơn.

Cho nên có thể dùng tuổi thọ làm giao dịch, dường như cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

Tinh Kiều trầm mặc một lát, hỏi ra một câu hỏi hơi ngớ ngẩn: “Thật sự sẽ có người mua sao?”

“Nếu không ai mua, thì thứ em vừa đóng gói tôi đưa đi cho quỷ à?”

Tinh Kiều hỏi xong mới phát hiện mình hỏi một câu rất ngốc.

Cậu nhìn Sơ Tranh điền xong tất cả khế ước, sau đó nhét vào trong bao, cuối cùng gọi điện thoại gọi công ty chuyển phát nhanh tới lấy.

Tinh Kiều lần nữa trợn mắt há mồm: “Cứ đưa đi như vậy?”

Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: “Có vấn đề gì? Chuyển phát nhanh không nhờ bọn họ đưa thì ai đưa?”

Tinh Kiều: “…”

Không biết nói gì để biểu đạt tâm tình lúc này.

Sơ Tranh đuổi Tinh Kiều xuống phía dưới học thuộc lòng, cô tản bộ tới cửa, thấy Tạ Thời ngồi xổm ở cổng nhà Liễu Trọng, thuận miệng hỏi một câu: “Bao Lỗi tỉnh chưa?”

“Vẫn chưa đâu.” Tạ Thời chớp mắt: “Anh Nguyệt Lê vừa kiểm tra cho hắn rồi, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ rất nhanh là có thể tỉnh thôi.”

“Cậu ngồi xổm ở đây làm gì?”

“… À.” Tạ Thời rất mờ mịt: “Không thể ngồi xổm ở đây sao?”

Cậu ta chỉ tới xem xem Bao Lỗi kia đã tỉnh chưa, mới ra ngồi xổm một hồi, như vậy không được sao?

Sơ Tranh lặng lẽ quét mắt quá: “Không có chuyện làm?”

“… Có có có.” Tạ Thời giơ hai tay che mũ hề của mình, chạy nhanh như làn khói.

Sơ Tranh chờ Tạ Thời biến mất tăm, tản bộ đến trong tiệm của Liễu Trọng ăn ké hai bữa cơm sớm + trưa.

Liễu Trọng: “…”

“Nha đầu, cháu nhìn thấy tin tức chưa?” Lúc này Liễu Trọng chính là một ông chú lôi thôi, ngồi ở đối diện Sơ Tranh, không có gì hình tượng để mà nói.

“Tin tức gì.”

“Đây.” Liễu Trọng lật tin tức ra cho Sơ Tranh xem: “Hình như vị CEO của tập đoàn Phồn Tinh xảy ra chuyện rồi.”

Trong tin tức là hình ảnh trang viên Tinh Gia, không ít phóng viên vây ở đó.

Lần này không giống với những phóng viên tiểu đả tiểu nháo lần trước, bây giờ bất kể là phóng viên nổi danh hay vô danh, đều ở đây cả.

Dường như những phóng viên này đã nhận được thông tin chuẩn xác.

Người cầm quyền của tập đoàn Phồn Tinh, Tinh Tuyệt xảy ra chuyện rồi.

Sơ Tranh nhìn như không có hứng thú gì, cúi đầu xới hai đũa cơm, nhưng rất nhanh cô lại để đũa xuống: “Cháu đi ra ngoài một chuyến, nếu họ Bao tỉnh thì trước tiên đừng động vào hắn ta, chờ cháu trở lại rồi nói.”

“Ôi…” Liễu Trọng nhìn cơm còn chưa ăn xong: “Lãng phí rất đáng xấu hổ đó.”

Sơ Tranh đi từ cửa sau vào trang viên, Hồ Thạc đang sứt đầu mẻ trán gọi điện thoại.

“Tôi cần các cậu làm gì hả, đám người bên ngoài bây giờ đang chặn ở trang viên đây này, nghĩ cách đi! Tôi không quan tâm, các cậu nghĩ cách cho tôi, nuôi các cậu cho phí cơm à?!”

Hồ Thạc quát xong, ấn tắt trò chuyện.

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Hồ Thạc đột nhiên nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, giật nảy mình: “Sơ… Tranh tiểu thư, sao cô lại tới đây?”

“Cố chủ có vẻ không được an toàn lắm.” Giọng điệu Sơ Tranh bình tĩnh.

Làm vệ sĩ, ta ở đây rất kỳ quái sao?

Hồ Thạc cũng không có thời gian nói những chuyện khác, nhanh chóng nói lại mọi chuyện một lần: “Bên phía truyền thông không biết lấy đâu ra tin tức chuẩn xác, tình huống của tiên sinh bị bọn họ biết rồi, bây giờ cũng chặn ở đây để cướp tin tức.”

*

Hồ Thạc: Sao tôi lại khổ thế này, mấy người còn không ném vé tháng đi, hu hu hu!

| Tải iWin