Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh ra ngoài mới phát hiện tường ở đây cao đến mức không hợp thói thường, khó trách trước đó người đuổi theo Trần Kiêu chỉ đứng phía dưới kêu gào.
Mẹ nó đây là độ cao mà người bình thường có thể leo lên nổi sao?
Trần Kiêu dẫn Sơ Tranh chạy một đoạn đường: “Chắc không đuổi theo nữa đâu… Tôi đúng là xui tám đời mà, sao lại gặp cô, tôi dẫn cô chạy làm gì chứ.”
Nói đến phần sau Trần Kiêu lầm bầm lầu bầu nói thầm.
Sơ Tranh: “…”
Ta không muốn chạy.
Ta còn muốn đi về hỏi con chim kia xem có trộm đồ của ta không.
Trần Kiêu nghỉ ngơi xong rồi: “Đi mau, lát nữa bọn chúng lại đuổi tới bây giờ.”
Sơ Tranh nạp pin tận hai ba tiếng, nhưng lúc này mới chạy có một hồi, lại báo lượng pin không đủ…
Thân thể này tiêu hao pin như thế sao?
“Tôi lại hết pin.”
“Hả?”
–
Sơ Tranh phát hiện không phải mình tốn pin, mà là pin nạp không vào.
Khi kết nối nạp pin thì có thể duy trì chút trạng thái, một khi tách ra, thì sẽ báo lượng pin không đủ.
“Người máy như cô có lẽ đồ sạc pin không giống…” Trần Kiêu buông tay nói: “Đây là đồ sạc pin tiêu chuẩn, người máy trên thị trường cơ bản đều dùng được, nếu cô không dùng được, vậy thì không có cách nào, cô chỉ có thể tìm được đồ sạc pin dành riêng cho cô thôi.”
Sơ Tranh: “…”
Kiểu của cô chỉ có một con duy nhất, đồ sạc pin chỉ sợ chỉ có chủ nhân của nguyên chủ mới có.
Xem ra vẫn phải trở về.
–
Khu Thượng thành, khu biệt thự.
Phong cách của toàn biệt thự thiên về màu xám lạnh, phòng khách trống trải, có một nửa được đặt lego, chỉ lắp ghép được một chút, không nhìn ra là cái gì.
Lúc này có một người đàn ông ngồi dưới đất, đang chậm rãi lắp ghép.
Cạch ——
Cửa trước có một người ăn mặc giống như vệ sĩ đi vào, cúi đầu đi đến trước mặt người đàn ông.
“Tiên sinh.”
Người đàn ông không ngẩng đầu lên: “Đã tìm được chưa?”
Vệ sĩ: “Vẫn chưa, nhưng ở khu Hạ thành có người nhìn thấy, đã phái người tới tìm.”
Người đàn ông nhìn có vẻ không để ý lắm “Ừ” một tiếng.
“Về phía Phong Ngô Diệp cứ giấu trước đi, cố gắng tìm về.”
“Tiên sinh, ngày mai Ngô Diệp thiếu gia sẽ tới, chỉ sợ…” Không dễ giấu.
Đồ chơi kia là do Ngô Diệp thiếu gia tốn thời gian phí công sức làm ra, nghe nói còn vận dụng rất nhiều kỹ thuật mới, là độc nhất vô nhị, nếu biết bị mất, không phải sẽ quậy cho lật trời sao.
Người đàn ông giơ tay bóp bóp mi tâm: “Mau tìm đi.”
Vệ sĩ: “Vâng.”
–
Ban đêm, khu Hạ thành đèn màu rực rỡ, yêu ma quỷ quái gì cũng đi ra ngoài.
“Đó chính là Thốc Ưng.” Trần Kiêu và Sơ Tranh ngồi xổm ở một góc tối gần đó, Trần Kiêu chỉ vào người ở ngoài xa: “Cô thật sự muốn đi tìm hắn ta à?”
“Ừ.” Phải đi hỏi xem con chim kia có chôm đồ của ta không!
Trần Kiêu dùng ánh mắt “cô điên rồi” nhìn cô: “Tôi không chơi với cô đâu, tôi chỉ đưa cô đến đây thôi, cô tự đi đi.”
“Ừ.”
Trần Kiêu: “…”
Trần Kiêu muốn nói lại thôi.
Cuối cùng chửi nhỏ một tiếng “đồ điên”, sau đó nhanh như chớp chạy sang bên cạnh.
Trần Kiêu trốn tránh đám người, xuyên qua hai con đường, tốc độ dần dần chậm lại.
Người máy kia sẽ không sao chứ?
Ôi trời, chính cô ta muốn đi chịu chết, liên quan gì đến mình đâu.
Mặc kệ mặc kệ.
Trần Kiêu sờ đến tấm thẻ trong túi, cô ấy hơi dừng lại, quay đầu quan sát xung quanh, tìm được một cái máy có thể kiểm tra.
Bây giờ đã không ai sử dụng tiền mặt nữa, tiền chính là một dãy số.
“Còn một trăm ngàn, lừa gạt quỷ à…”
[ Số dư còn lại: 100000]
Trần Kiêu dụi dụi mắt…
Chắc chắn là hoa mắt rồi.
Nhưng mặc kệ cô ấy dụi mắt kiểu gì, thì con số trên số dư còn lại cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
Trước đó lúc đi mua đồ giúp cô, rõ ràng đã tiêu hết tận một đồng cuối cùng, sao trong này vẫn còn một trăm ngàn??
Trần Kiêu chậm chạp cất thẻ đi, một lát sau giẫm chân, quay đầu chạy về.
Hi vọng cô còn sống.
–
Đương nhiên Sơ Tranh còn sống, lúc này cô đang túm lấy quần áo Thốc Ưng, đè xuống đất ma sát.
Trước mắt không ngừng lấp lóe dòng chữ lượng pin quá thấp, Sơ Tranh không có thời gian nói nhảm.
Sơ Tranh bóp cổ Thốc Ưng, âm trầm hỏi: “Mày có lấy đồ của tao không.”
“Đồ…Đồ gì?” Thốc Ưng sợ đến mức run rẩy.
“Lúc mày vớt tao lên, có lấy thứ gì trên người tao đi không.”
Thốc Ưng: “Không… Không có! Tôi không lấy đồ của cô, lúc vớt cô lên đã là thế này! Tôi không lấy thứ gì của cô cả!”
Mẹ nó đây là người máy gì vậy!
“Không lấy?”
Thốc Ưng liên tục gật đầu: “Tôi thật sự không lấy, tôi thề, nếu tôi lấy thì sẽ chết không yên lành!”
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh một quyền đánh ngất xỉu Thốc Ưng, muốn kéo sang bên cạnh giấu đi, nhưng thân thể “xì xì” không phối hợp lắm.
Bây giờ cô chỉ cần nhúc nhích một chút thôi là thân thể hư hao càng nghiêm trọng hơn.
Sơ Tranh thừa dịp trước khi người của Thốc Ưng tìm đến, chuồn từ trong ngõ nhỏ tối đen.
Trần Kiêu trở về cũng không tìm được Sơ Tranh, chỉ nhìn thấy người của Thốc Ưng đang tìm người khắp nơi.
Trần Kiêu trốn tránh quan sát một hồi, nhìn dáng vẻ của những người kia, chắc là không bắt được cô…
–
Phong Diên tổ chức xong một cuộc họp, rã rời trở lại văn phòng.
“Còn chưa tìm được?”
“Chưa ạ.”
“…”
Phong Diên trầm mặc lật xem văn kiện, ký xong một phần văn kiện cuối cùng, cầm áo khoác lên đi ra ngoài.
Phong Diên không bảo tài xế đưa về, mà tự lái xe trở về.
Phong Diên vừa dừng xe lại, thì nhận được bạc thoại của Phong Ngô Diệp: “Anh! Lát nữa em đến nha! Anh bảo bé yêu nhà em chuẩn bị kỹ càng để nghênh đón em đi nhaa!”
Phong Diên: “…”
Bé yêu nhà cậu không biết bây giờ đang ở đâu.
Phong Diên cúp bạc thoại, nghĩ xem làm sao để lừa gạt Phong Ngô Diệp.
Hắn bước mười bậc mà lên, sau đó đã nhìn thấy cô gái ngồi xổm ở cửa nhà hắn.
Phong Diên híp mắt lại: “Hai ngày nay cô đi đâu?”
Không ai đáp lại.
Phong Diên nhíu mày, chần chờ đi qua, giơ tay đẩy mái tóc vàng chói lóa như tảo biển kia ra.
“Ngủ đông rồi?”
Quả nhiên không thể có quá nhiều hi vọng với Phong Ngô Diệp, đồ làm ra không có một cái nào tốt.
Phong Diên mở cửa, ôm người vào, tìm đồ nạp bạc ra.
Làm xong những chuyện này, Phong Diên đứng trước mặt người máy trầm tư, tại sao hắn phải làm những chuyện này?
Dựa theo hành vi trước kia của hắn, hắn sẽ không thèm quan tâm đến cô đâu…
Có thể là vì Phong Ngô Diệp sắp tới, tên đó rất đáng sợ.
Sơ Tranh mở mắt ra đã trông thấy gương mặt lạnh lùng của người đàn ông.
Người đàn ông phát giác được động tĩnh của Sơ Tranh, khẽ nhấc mắt, trong đôi mắt màu hổ phách phản chiếu ra hình dáng của cô.
Sơ Tranh nhìn người trước mặt không chớp mắt.
Thẻ người tốt…
Thật sự là tự đưa tới cửa mà!
Phong Diên dời mắt, đi sang một bên khác, lấy cái ly ra rót nước: “Ai biến cô thành thế này?”
Sơ Tranh rất không khách khí cáo trạng: “Thư Tri Hi.”
Phong Diên ngừng động tác rót nước, nghiêng đầu sang nhìn cô: “Cô ta?”
“Ừ.” Chính là con chó điên đó!
Phong Diên bưng ly nước uống một hớp: “Cô tự ra ngoài.”
Khắp biệt thự đều có giám sát, cô tự đi ra khỏi cổng, sau đó thì biến mất tăm.
Sơ Tranh: “Cô ta lừa tôi.”
Phong Diên cảm thấy người máy này không thích hợp.
Làm người máy bầu bạn, cô sẽ chỉ nghe theo chủ nhân.
Hắn chưa từng yêu cầu cô ra khỏi cửa, cho nên người khác không thể nào bảo cô đi ra ngoài được.
Chứ đừng nói là lừa.
Phong Ngô Diệp thiết lập chương trình gì…
“Cô chỉnh lý lại đi, Phong Ngô Diệp tới thì để nó kiểm tra cho cô.”