Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Khoảng thời gian Phong Diên ở nước ngoài tính cách tuy rất tốt, nhưng đáng tiếc cũng không có bạn bè gì.
Sau khi chị ấy đến, lúc đầu Phong Diên cũng không thích lắm, nhưng dần dần bị sự thông thái của chị hấp dẫn.
Chị biết tất cả mọi chuyện.
Giống như một kho tri thức cỡ lớn vậy, mặc kệ hỏi chuyện gì, chị đều có thể tuỳ tiện đưa ra đáp án.
Chị cũng dành thời gian chơi với hắn, dẫn hắn đi đến rất nhiều nơi hắn chưa từng đến, được chứng kiến rất nhiều thứ chưa được chứng kiến.
Phong Diên thật sự coi chị ấy là chị gái.
Nhưng…
Sau đó xảy ra một chút chuyện, không biết vì sao hắn không thể nhớ ra nổi.
Chỉ nhớ rõ chị của hắn mất trong lần ngoài ý muốn ấy…
Bác sĩ nói là bị kích thích, dẫn đến hắn quên mang tính lựa chọn.
Thứ duy nhất nhớ rõ chính là từ “Garcia” này, có thể là tên người, nhưng rốt cuộc nó là gì, thì cho đến nay Phong Diên vẫn chưa nghĩ ra được.
“Chú út của anh đâu?” Chắc hẳn ông ta biết được thứ gì đó, bắt lại hỏi một chút.
“Mất tích rồi.”
“…”
Sơ Tranh nghẹn họng vài giây, kịch bản mà thôi, bình tĩnh.
Sơ Tranh: “Vậy anh cũng không biết vì sao có người muốn giết anh à?”
Phong Diên lắc đầu, nhưng đối phương nhắc đến “Garcia”, vậy thì chắc chắn đối phương biết chuyện năm đó.
Chỉ cần tra được chủ sử sau màn, thì sẽ biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Mạch suy nghĩ của Phong Diên không có vấn đề.
Vấn đề là làm sao tìm được kẻ làm chủ sau màn này.
Đối phương là kẻ hung ác có thể điều khiển người khác tự sát cơ mà.
“TID mà cô vừa nói là gì?”
“Không biết.”
Sơ Tranh ném phần tài liệu kia lên màn hình.
Cô đã điều tra nguồn gốc của tài liệu là TID này, nhưng tư liệu rất ít, gần như không có tin tức gì hữu dụng.
Sâu hơn thì không điều tra được nữa.
Hoặc là đối phương có hệ thống phòng ngự cao hơn, hoặc chính là cái TID này không lưu trữ quá nhiều thông tin trên mạng.
Phong Ngô Diệp quét mắt nhìn nội dung tài liệu một vòng: “Đây không phải là loạn mã sao.”
Sơ Tranh: “Có thêm mã hóa.”
Anh ta chống cằm bày ra dáng vẻ Sherlock Holmes: “Bé yêu có thể phá giải được không?”
Sơ Tranh: “…”
Ta còn đang thử.
Cô chỉ là một trí tuệ nhân tạo mới nhậm chức, rất nhiều thứ vẫn còn chưa học được đâu!
Ba người trao đổi manh mối xong, Phong Ngô Diệp rất nhanh bị Phong Diên đuổi đi.
Trong thư phòng chỉ còn lại Sơ Tranh và Phong Diên.
Phong Diên cầm Chip nhìn, không nói gì.
Sơ Tranh thử phá giải tài liệu, cũng duy trì yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu: “Cô cho rằng chị ấy là ai?”
“Cái gì?” Không đầu không đuôi, tức thời Sơ Tranh chưa kịp phản ứng, sau đó kịp phản ứng, nói: “Không cho rằng là ai.”
Ánh mắt Phong Diên và Sơ Tranh giao nhau trên không trung, cũng không va chạm ra tia lửa gì, chỉ có yên tĩnh vô thanh vô tức.
Phong Diên rất nhanh dời mắt.
“Cô còn có gì muốn hỏi không?”
“Chừng nào thì anh cho tôi lên…”
Sơ Tranh còn chưa nói hết lời, Phong Diên đã quát một tiếng: “Câm miệng!”
Sơ Tranh: “…”
Chính mi hỏi ta có gì muốn hỏi mà, bây giờ lại bảo ta câm miệng, đàn ông hay thay đổi như thế sao?
Phong Diên hít sâu một hơi: “Tôi nói là liên quan tới chuyện này, cô có gì muốn hỏi nữa không.”
“Không có.” Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Tôi muốn biết, kiểu gì cũng sẽ điều tra ra.”
Nếu như vừa rồi Phong Diên không giấu diếm, thì chuyện này hắn cũng không biết nhiều, hỏi làm mẹ gì.
Vô dụng yếu gà.
“… Cô có suy nghĩ gì?”
“Để tôi bắt được kẻ làm chủ phía sau, tôi giết chết hắn.” Dám ra tay với thẻ người tốt của ta, chán sống rồi.
Phong Diên: “…”
Rốt cuộc Phong Ngô Diệp còn cắm cho cô cái chương trình kỳ quái gì vậy.
Vì sao lại bạo lực như vậy?
–
Khoa học kỹ thuật Hằng Nhuận, văn phòng tổng giám đốc.
Lệ Thịnh ngồi trên ghế giám đốc trượt màn hình ảo trước mặt, phía trên biểu hiện tư liệu của Phong Diên và hành trình gần đây của hắn.
Cuối cùng còn có ảnh chụp của Sơ Tranh.
Lệ Thịnh thu tay lại, khuỷu tay chống vào mặt bàn, mười ngón giao nhau, nâng cằm lên: “Chỉ là người máy bầu bạn của Phong Diên?”
“Đúng thế. Bên phía Phong Diên tiêu hủy tin tức này, tôi cũng phải thông qua phòng nghiên cứu của Phong Ngô Diệp mới điều tra được.”
“Người máy bầu bạn…” Lệ Thịnh cười cười: “Vậy thì khá thú vị, tiếp tục điều tra thông tin về người máy này, càng kỹ càng càng tốt.”
Nếu chỉ là người máy bầu bạn thì cần gì phải tiêu hủy những tư liệu khác?
Hơn nữa cô gái kia… Cũng không giống như một người máy bầu bạn.
Trong này chắc chắn có quỷ!
“Vâng.”
“Chờ chút.” Lệ Thịnh gọi người lại: “Buổi yến hội này kia, gửi cho Phong Diên và người máy kia một tấm thư mời.”
“Vâng.”
–
“Đi đâu?”
Sơ Tranh không muốn ra ngoài, nhưng Phong Diên khăng khăng bắt cô thay lễ phục, còn cho người đến trang điểm cho cô.
“Tham gia buổi yến hội.”
“Anh tự đi đi, tôi đi làm gì.” Làm bình hoa sao?
“Cô cũng nằm trong danh sách mời.” Phong Diên đưa thư mời cho cô xem.
“Tôi?”
Sơ Tranh không hiểu nổi, ở đây người cô quen biết có thể đếm được trên đầu ngón tay, tại sao lại mời cô?
“Lệ Thịnh?” Cái tên này… Không phải là tên lúc trước đánh nhau với thẻ người tốt sao?
“Ngày đó vì sao anh lại đánh nhau với Lệ Thịnh?” Ngay trước mặt nhiều người như vậy, Phong Diên tức giận đến cỡ nào mới động thủ chứ.
“Không có gì, không quen nhìn hắn ta thôi.” Trong mắt Phong Diên tràn đầy ghét bỏ.
“Ồ, được.”
“…”
Phong Diên không biết Sơ Tranh “được” thứ đồ gì, liếc mắt nhìn qua phía cô.
Sơ Tranh đã buông thư mời xuống, tự cởi đồ mặc ở nhà trên người xuống.
Phong Diên lập tức xoay người: “Cô làm gì!”
“Thay quần áo.” Sơ Tranh không hiểu thấu: “Không phải anh bảo tôi thay sao?”
Phong Diên siết chặt tay: “Cô là con gái, sao có thể cởi quần áo ngay trước mặt người khác.”
“Sợ cái gì, dù sao anh cũng phải nhìn.” Sơ Tranh lơ đễnh: “Hơn nữa tôi chỉ là một người máy.”
“…”
Phong Diên không nói lại Sơ Tranh, trực tiếp ra khỏi phòng.
“Kéo khóa giúp tôi.” Sơ Tranh giơ tay níu người lại.
Phong Diên không quay đầu lại: “Tôi đi gọi người vào giúp cô.”
“Kéo cái khóa mà thôi, lại không bảo anh làm gì khác, anh sợ cái gì.” Sơ Tranh dữ dằn kéo người về: “Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.”
Phong Diên: “…”
“Thiết kế kiểu quái gì đây.” Sơ Tranh rất không hài lòng với thiết kế của lễ phục này, nếu không phải cô không kéo được, thì cần thẻ người tốt giúp chắc!
Phong Diên hít sâu, thở ra, lại hít sâu…
Sơ Tranh đã mặc gần xong lễ phục, chỉ còn lại khóa kéo và dây buộc đằng sau.
Khóa kéo được Sơ Tranh kéo lên một nửa, nhưng có dây buộc xen kẽ, nên bị kẹt lại.
Lễ phục màu xanh lam nhạt làm nổi bật lên làn da trắng nõn tinh tế như sữa của cô gái, đường cong phần lưng ưu mỹ, xương hồ điệp hoàn mỹ hiện lên hiện trước mặt hắn.
Có mấy sợi tóc dài màu vàng rực rỡ uốn lượn phía sau lưng, mấy màu sắc đơn giản, mà phác họa ra được một tấm thịnh yến sắc màu tri giác cao cấp nhất.
Thân thể cô gần như không khác gì con người.
Thậm chí càng hoàn mỹ hơn con người.
Hô hấp của Phong Diên có chút xíu biến hóa, hắn đột nhiên thấy may mắn vì không để người khác vào giúp cô.
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Phong Diên, lại cảm thấy không đúng, cấp tốc cụp mi xuống, có chút vụng về cột chắc dây buộc.