Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Người máy thì anh ta có thể tùy tiện mổ, người sao mà dám mổ chứ!
Dù là cải tạo thân thể, hay là cắm Chip vào, đều thuộc về phạm pháp, anh ta là một công dân ba tốt đấy, không bao giờ làm loại chuyện này.
Phong Ngô Diệp cũng chỉ phát hiện được có thế, nói với Sơ Tranh xong rồi trơn tru chạy về phòng thí nghiệm.
Mặc dù anh ta không thể chủ động cải tạo người khác, nhưng anh ta có thể nghiên cứu người từng bị người ta cải tạo!
Quãng thời gian tốt đẹp này sao có thể lãng phí chỗ con mình chứ.
Sơ Tranh đứng trong phòng khách nhìn Phong Diên một hồi, hắn hết sức chăm chú ghép du thuyền đã được một nửa kia.
Lúc này có lẽ bạn cầm dao đâm hắn, hắn cũng sẽ không phản kháng.
Sơ Tranh “chậc” một tiếng, vừa kéo cửa sổ trò chơi ra, vừa đi lên lầu.
Tiến độ của trò chơi vừa được 10%, vừa vặn thấy được bản đồ.
Sơ Tranh nhìn điểm màu lục trên bản đồ một chút, không có dị thường.
Tiến độ này phải tăng kiểu gì đây… Không phải thật sự muốn ta dẫn dắt người máy tạo phản chứ? Chuyện này quá phiền toái…
Sơ Tranh cảm thấy nhiệm vụ này không thể hiểu như thế được.
Chắc chắn có cách tốt hơn!
Nửa tiếng sau, Sơ Tranh có mạch suy nghĩ mới để giải đề.
Dù sao nó nói trí năng chi chủ, vậy thì chỉ cần thiết lập cô thành chủ nhân của tất cả thiết bị trí năng, cao hơn một cấp so với chủ nhân vốn có của chúng nó là được rồi.
Ngón tay trái của Sơ Tranh gõ gõ trong lòng bàn tay phải, sao ta lại thông minh như vậy chứ!
Sơ Tranh lập tức bắt đầu xâm lấn mạng lưới, trước tiên giải quyết trong phương viên mấy trăm mét, sau đó khuếch tán đến các công ty lớn, các loại người máy.
【 Chủ tuyến: Mời người chơi trở thành trí năng chi chủ, tiến độ 20% 】
Sơ Tranh nhìn thanh tiến độ có xu hướng tăng khả quan, tâm tình hơi tốt đẹp.
Quả nhiên là được!
Sơ Tranh trực tiếp thiết lập xong, để nó tự chạy, không dễ công phá thì bỏ qua một bên trước, để đó giải quyết sau.
Như vậy vấn đề cuối cùng là: Đạo cụ mà Nguyễn Lượng nói rốt cuộc là gì?
Nguyên chủ chỉ có chút đồ như vậy… Xem ra phải để cho Phong Diên đụng vào hết xem.
Tình huống bây giờ hơi phức tạp, chuyện này vẫn để dành sau này làm đi.
–
Một tuần sau.
Trợ lý Vu từng tới hai lần, Phong Diên không thèm mở cửa cho anh ta, trợ lý Vu không yên tâm về Sơ Tranh, cho nên cũng không nói gì.
Sơ Tranh giám sát công ty từ xa, bởi vì Phong Diên không ở công ty, nên có một chút vấn đề, nhưng cũng không tính là nghiêm trọng, công ty vận chuyển bình thường.
Có lẽ Phong Ngô Diệp trầm mê nghiên cứu người bóng đen, không có tin tức.
Trưa hôm nay, Sơ Tranh xuống lầu thì thấy Phong Diên đứng trước du thuyền đã lắp xong.
“Lắp xong rồi?”
“… Ừ.” Giọng nói của Phong Diên hơi khàn.
Hình dáng mơ hồ trong đầu hắn lúc trước, sau khi nghe thấy du thuyền giống như mây mù tản ra, có hình ảnh rõ ràng.
Đây chính là chiếc du thuyền đó.
Sơ Tranh nhìn du thuyền một chút, không hỏi chuyện gì khác, kéo hắn lên lầu, đẩy vào phòng tắm: “Đi tắm trước đi.”
Toàn thân Phong Diên đau ê ẩm, quần áo cũng mấy ngày rồi không thay, quả thật cần phải tắm rửa cho thoải mái.
Phong Diên thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, đi từ phòng tắm ra, vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô gái ngồi ở bên giường mình.
Mái tóc vàng quá dài, có một đoạn tán ra trên giường đơn, giống như trải rộng tơ vàng.
Hai tay cô hơi hướng về phía sau để chống đỡ thân thể, đôi chân thon dài thẳng tắp giao chồng lên nhau, chân nhẹ quơ qua lại.
Phong Diên ép buộc mình dời ánh mắt: “Mấy ngày nay có xảy ra chuyện gì không?”
“Trợ lý của anh đến tìm anh mấy lần.” Sơ Tranh nói: “Phong Ngô Diệp nói người da đen kia từng bị cải tạo, trong đầu còn có Chip.”
Sơ Tranh dùng dăm ba câu tổng kết khái quát tất cả mọi chuyện.
Phong Diên ngừng động tác lau tóc: “Chip?”
Sơ Tranh: “Chính là loại lần trước.”
Phong Diên trầm mặc vài giây: “Cho nên người kia chắc cũng có quan hệ với kẻ sau màn bày ra vụ nổ ở khách sạn Katis?”
“Nếu không có gì bấy ngờ thì đúng thế.”
“Cô có suy nghĩ gì không?”
Sơ Tranh không để ý nói: “Tôi không có suy nghĩ gì cả.” Dù sao ta chỉ là một người máy không có tình cảm.
Phong Diên kịp nhận ra câu hỏi của mình hơi kỳ quái.
Cô cũng không phải người.
Vì sao mình lại xem cô như một người mà đối đãi vậy?
Phong Diên thở dài trong lòng: “Lát nữa tôi đến công ty một chuyến.”
“Anh ngủ một giấc trước thì tốt hơn.”
“Tôi cần phải đến công ty trước, đã nhiều ngày không đến công ty rồi, chắc là có rất nhiều chuyện còn chưa xử lý.” Phong Diên đi vào phòng để đồ chuẩn bị thay quần áo.
Sơ Tranh lôi người ra, không nói lời nào trực tiếp đè xuống giường, dữ dằn nói: “Nghỉ ngơi trước.”
“Tôi…”
“Anh không nghỉ ngơi thật tốt, vậy chúng ta làm chút chuyện khác.” Sơ Tranh ấn lấy bả vai Phong Diên: “Anh nghĩ sao?”
“Chuyện gì khác?” Mới đầu Phong Diên không kịp phản ứng, hỏi xong mới hận không thể lập tức tát mình một cái.
Phong Diên thẹn quá hoá giận xoay người, đưa lưng về phía Sơ Tranh: “Không cần.”
Sơ Tranh đắp chăn lên cho hắn.
Phong Diên nghe động tĩnh đằng sau, Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh hắn, nhưng cũng không làm gì cả.
Chỉ là một người máy.
Phong Diên, mày bình tĩnh một chút, có gì mà ngại.
Phong Diên thôi miên mình trong lòng.
Mấy ngày nay quả thật hắn rất mệt mỏi, nằm trong chăn rộng rãi thoải mái, rất nhanh đã thấy buồn ngủ.
–
Đồng hồ trong phòng nhảy đến 18 giờ đúng, nắng chiều rơi xuống, cả căn phòng được dát lên một tầng sáng ấm áp.
Màn cửa nửa trong suốt nhẹ bay múa, trên chiếc giường rộng lớn, một nửa tấm chăn rơi xuống đất.
Người đàn ông tuấn mỹ phi phàm trên giường đột nhiên mở mắt ra, trong mắt lộ ra mấy phần sợ hãi, trên cái trán trắng nõn đổ đầy mồ hôi dày đặc.
Hắn há miệng thở, ngực chập trùng hơi lớn.
“Sao thế?”
Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, xua tan sợ hãi và bất an trong lòng hắn.
Phong Diên theo bản năng quay đầu, vừa vặn đối đầu với đôi mắt màu vàng nhạt của Sơ Tranh, trong mắt cô phản chiếu dáng vẻ của mình lúc này.
Phong Diên: “!!”
Phong Diên lập tức ngồi dậy, theo bản năng xốc chăn mỏng lên nhìn, một lát sau lại đè về.
“Cô… Cô sao lại ở đây?”
Sơ Tranh cũng ngồi dậy theo: “Khi anh ngủ chẳng phải tôi cũng ở đây sao?”
Phong Diên: “Ý của tôi là, sao cô lại ở trên giường của tôi.”
Sơ Tranh: “Tôi không thể ở trên giường của anh à?”
Phong Diên nổi cả gân xanh: “Nam nữ khác biệt!”
Sơ Tranh hùng hồn: “Tôi là người máy bầu bạn của anh, vốn nên ngủ cùng anh.”
Phong Diên: “…” Ngụy biện!
“Vừa rồi anh mơ thấy ác mộng?”
Phong Diên giơ tay xoa xoa mi tâm: “Ừ, nhưng không nghĩ ra nổi là mơ thấy gì.”
Sơ Tranh giơ tay ôm eo người đàn ông: “Sợ sao?”
“Không biết, cảm thấy hơi…” Phong Diên không hình dung ra được loại cảm giác này: “Cô buông tôi ra trước đi.”
Sơ Tranh gác cằm trên bả vai hắn: “Hôn cũng hôn rồi, ôm một chút thì làm sao?”
Phong Diên: “…” Câm miệng cô lại đi!
Phong Diên cúi đầu nhìn cánh tay ôm mình, cuối cùng cũng chỉ thở dài: “Mấy giờ rồi?”
“Sáu giờ.”
Ngủ một buổi chiều sao?
“Tôi muốn xuống giường, cô còn ôm à?”
Sơ Tranh buông hắn ra, nghiêm túc hỏi: “Về sau tôi có thể ngủ phòng anh không?”
Phong Diên xoay người xuống giường: “Cô thích thì nhường cô.”
“Anh hiểu ý của tôi.”
“Tôi từ chối.”
“…” Dựa vào cái gì mà từ chối ta!
Vật nhỏ không đáng yêu tẹo nào!
Giam lại là được rồi!