Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trần Kiêu thấy Sơ Tranh cảm thấy hứng thú với thiếu nữ trong thùng, lập tức nói: “Cô ấy tên là Eva.”
“Cô biết cô ấy?” Eva… Ta còn là Adam đây này.
Trước đó còn đánh dấu là vật thí nghiệm số 85, bây giờ còn đặt tên cho người ta luôn rồi.
“Tôi nghe người khác nói.” Trần Kiêu gãi gãi đầu: “Hình như là người rất quan trọng đối với người ở đây.”
“Cô biết trong này đang làm gì không?”
Trần Kiêu lắc đầu, cô ấy chỉ từng bị mang ra ngoài hai lần, hai lần đều kiểm tra thân thể.
Nhưng cô ấy nghe người ta nói, nơi này chắc đang làm thí nghiệm gì đó, hơn nữa dùng những người như họ mà làm.
Người nơi này cơ bản đều không có thân nhân gì, đại đa số đều là cô nhi giống như cô ấy, cho dù có người thân, thì hơn phân nửa cũng không có quan hệ tốt với người nhà, kiểu mà cả đời không qua lại với nhau ấy.
Người như họ mất tích, ai sẽ quan tâm chứ?
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ… 】
Tiếng nhắc nhở có thẻ cảm ơn vang lên không ngừng.
Sơ Tranh nhìn ra phía sau một chút, người được người máy thả ra, có người ngừng bước nhìn cô, có người thì đang đi ra ngoài.
“Cô đi ra ngoài với họ trước đi.” Sơ Tranh bảo Trần Kiêu đi ra ngoài với họ trước.
Bọn người đi gần hết, Sơ Tranh bảo người máy nghĩ cách lấy Eva ra.
Người máy: “…” Này sao mà làm được?
“Không biết thì đi thỉnh giáo người ta đi.”
“Ồ!” Hiểu rồi!
Người máy hấp tấp đi kéo mấy người tới, làm người tỉnh lại để thỉnh giáo.
Người được thỉnh giáo hoảng sợ không thôi: “…”
Xong xong, cách mạng người máy đến rồi!
–
Sơ Tranh sao chép lại tất cả tư liệu trong phòng điều khiển chính, bảo người máy xử lý nốt, cô mang theo Eva đã được đựng vào một thùng chứa khác rời đi.
Sau khi Sơ Tranh rời đi thì liên hệ báo cảnh sát, cũng bảo người máy chờ sau khi người đến thì rời đi.
Thùng chứa hơi lớn, không thể để lên máy bay trực thăng được, cho nên Sơ Tranh liên lạc với người máy trên trực thăng, bảo nó trực tiếp trở về địa điểm xuất phát.
Tốc độ của máy bay trực thăng nhanh hơn, lúc Sơ Tranh trở về thì Phong Diên và Phong Ngô Diệp đều đã đợi rất lâu rồi.
“Đây là thứ gì vậy?” Phong Ngô Diệp chỉ vào thùng chứa to lớn kia, bên ngoài bọc một tầng vải, không thấy rõ là thứ gì.
Sơ Tranh khoát khoát tay: “Đưa vào trước đi.”
“Cô không sao chứ?” Phong Diên tiến lên, chủ động hỏi thăm.
Sơ Tranh tiến đến trước mặt Phong Diên: “Ban đêm cho anh kiểm tra nhé?”
Phong Diên: “…”
Sắc mặt cô gái bình tĩnh, giọng điệu cũng nghiêm túc, nhưng lời nói ra đúng là…
Nghe lời này thì có lẽ cô không sao cả đâu.
Hắn phí công lo lắng lâu như vậy.
Phong Diên quay người vào nhà, Sơ Tranh đuổi theo sát, thuận thế giữ chặt tay hắn.
Phong Diên liếc cô một cái, cũng không phản đối, ngược lại khe khẽ siết chặt ngón tay.
–
Phong Ngô Diệp quan tâm thứ Sơ Tranh đưa về hơn, nhưng anh ta không thể tự mở tấm vải kia ra được, ai biết bên trong là thứ gì…
“Bé yêu, trong này là gì vậy?”
Sơ Tranh kéo vải xuống, thiếu nữ trong thùng vẫn còn giữ tư thế cuộn tròn của em bé, mái tóc dài vàng óng khẽ lưu động, đôi mắt nhắm chặt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra.
Trong nháy mắt khi Phong Diên trông thấy người, con ngươi hơi co rụt lại.
“Chị…”
Lúc trước Phong Ngô Diệp đã từng thấy hình của cô ấy.
Phong Ngô Diệp không biết là kích động đến run rẩy, hay là bị dọa sợ đến run rẩy: “Chị… Chị ấy còn sống?”
Sơ Tranh lắc đầu: “Chỉ là thể xác mà thôi.”
Những người kia giữ cô ấy lại, chỉ là vì cô ấy là vật thí nghiệm đầu tiên thành công, tựa như một sản phẩm triển lãm quý hiếm và một sản phẩm biểu dương thắng lợi.
Đương nhiên cô ấy cũng là đối tượng thí nghiệm rất quan trọng để mà nghiên cứu đối chiếu.
Dù sao từ sau Eva, bọn họ không còn vật thí nghiệm nào thành công nữa.
Thấy thẻ người tốt để ý lâu như vậy, cho nên lấy về cho hắn thì tốt hơn.
“Tư liệu về chú út của anh tôi cũng tìm được rồi.” Sơ Tranh tiếp tục nói: “Ông ta chết rồi.”
Chú út của Phong Diên không biết sao lại gia nhập vào TID, tóm lại ông ta là một phần tử của đám người kia.
Hơn nữa vì năng lực của ông ta tốt, nên có thể độc lập phụ trách một nhóm thí nghiệm nhỏ trong TID.
Eva chính là tác phẩm của ông ta.
Ngay từ đầu ông ta cũng chỉ xem Eva như một vật thí nghiệm bình thường, nhưng từ khi ở chung với Eva, ông ta bắt đầu suy nghĩ rằng những chuyện mình làm có đúng hay không.
Về sau ông ta dẫn theo Eva chạy trốn.
Gia đình Phong Diên lúc ấy thường trú ở nước ngoài, mục tiêu của ông ta quá rõ ràng, dẫn theo Eva ngược lại càng thêm nguy hiểm, cho nên đã để Eva lại Phong gia, nói là con nuôi của mình, nhờ Phong gia chăm sóc giúp.
Nói thế nào thì ông ta cũng là em trai của ông Phong, cho dù ông Phong không muốn, thì cuối cùng cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt, lười quan tâm.
Sau đó chính là sự kiện ở du thuyền Garcia.
Sau khi Eva bị mang về, thật ra vẫn chưa hoàn toàn tử vong, vì cứu Eva, ông ta chuẩn bị thật lâu, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn thất bại.
Sau khi ông ta chết, Eva cũng triệt để tử vong.
Phong Ngô Diệp và Phong Diên đều cần tiêu hóa những chuyện này, Sơ Tranh để lại không gian cho họ.
Chờ họ lấy lại tinh thần, thì trên mạng và trên TV đã rầm rộ đưa tin về TID.
Trong hình ảnh đưa tin, mấy người phụ trách chủ yếu của TID vẫn đần cả mặt ra.
Đại khái là không rõ vì sao bọn họ chỉ tỉnh lại sau một giấc ngủ mà đã phải đối mặt với trường thương đoản pháo rồi.
Chuyện này liên lụy rất rộng, loại tồn tại như TID, không thể nào không có ai bao che cho bọn họ.
Hơn nữa bọn họ không thể không điều tra.
Con đường lộ ra ánh sáng của chuyện này là trên toàn bộ màn hình lớn khắp cả nước, trên đó công bố kỹ càng các hành vi của TID.
Chứng cứ đưa ra rất rõ ràng, không ai dám áp xuống.
Cho nên điều tra sâu vào lại không ngừng có kinh hỉ.
Chuyện này huyên náo nhốn nháo, ngày nào cũng thấy lên kênh tin tức hàng đầu.
Ngày nào Sơ Tranh cũng thu được thẻ cảm ơn, cũng không biết là của ai.
“Chậm một chút!”
Sơ Tranh nghe thấy dưới lầu có động tĩnh, cô đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn một chút, Phong Ngô Diệp đang chỉ huy người khiêng một cái quan tài.
Chuyện Phong Diên chuẩn bị đưa Eva đi hạ táng Sơ Tranh biết, nhưng cô không hỏi đến.
Dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến cô.
“Cốc cốc…”
Sơ Tranh buông rèm cửa sổ xuống đi mở cửa.
Phong Diên mặc một thân tây trang màu đen, mặt mày lãnh đạm đứng ở ngoài cửa, không nhìn ra cảm xúc đặc biệt.
Hắn hỏi: “Hôm nay chôn cất chị, cô đi không?”
“Anh muốn tôi đi?”
Phong Diên không nói chuyện, chỉ vươn tay về phía cô.
Sơ Tranh nhìn lòng bàn tay Phong Diên, một lát sau lui lại một bước, giữa lông mày Phong Diên mang chút thất vọng, chậm chạp thả tay xuống: “Vậy tôi…”
“Tôi thay quần áo.”
Sơ Tranh cũng không đóng cửa, tìm trong tủ quần áo ra một bộ quần áo phù hợp để thay.
“Anh, đi chưa? Bé yêu ơi, ôi… Anh túm em làm gì!” Phong Ngô Diệp còn chưa đi tới cửa, thì đã bị Phong Diên kéo cổ áo lôi sang một bên khác.
Sơ Tranh thay xong quần áo đi ra, Phong Ngô Diệp vẫn còn bị Phong Diên ấn trên tường, Phong Ngô Diệp như một con rùa chân ngắn ngửa mặt, tứ chi khua tới khua lui, làm cách nào cũng không với tới được.
Phong Diên buông Phong Ngô Diệp ra, dẫn Sơ Tranh xuống lầu.
“Người gì thế không biết!”
Phong Ngô Diệp ôm cánh tay bĩu môi trách móc, vẻ mặt bất mãn theo sau.
Phong Diên lên xe, không biết nghĩ đến cái gì: “Chờ tôi một chút.”
Hắn xuống xe trở lại biệt thự, một lát sau đi ra, một lần nữa ngồi lên xe: “Đi thôi.”