*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh thiết lập thời gian ngủ, bình thường có thể dậy sớm hơn Phong Diên một chút, giúp hắn chuẩn bị bữa sáng.
Nhưng thường vì Sơ Tranh đột ngột nảy ý xấu, dẫn đến thời gian của Phong Diên luôn luôn eo hẹp, ngày nào cũng lo lắng sẽ đến trễ.
Cuộc sống như vậy cách biệt cả trời so với cuộc sống luôn yên tĩnh một màu của hắn lúc trước.
Nhiều khẩn trương và kích thích hơn, cũng nhiều thêm sự không chắc chắn.
Cuối cùng cô sẽ đột nhiên xuất hiện, xáo trộn kế hoạch của hắn.
Cũng vào lúc hắn tăng ca đến đêm khuya, yên tĩnh chờ trong văn phòng.
Còn giúp hắn giải quyết một chút phiền toái…
Khi trông thấy cô, cảm giác mệt mỏi rã rời cả ngày đều biến mất.
Khi có cô bên cạnh, cũng cực kỳ yên tâm.
Phong Diên không biết mình như vậy được xem là gì, thích sao?
Nhưng mà…
Dù sao cô cũng không phải là người mà.
Người máy bầu bạn tồn tại, chỉ để giải quyết một chút nhu cầu sinh lý của mọi người, dù sao không phải ai cũng muốn kết hôn, bây giờ điều này đã được pháp luật công nhận.
Người máy bầu bạn sạch sẽ, một lòng, càng có thể chế tạo theo dáng vẻ mà mình thích.
Mọi người có thể sử dụng người máy bầu bạn, nhưng ai lại thật sự yêu người máy bầu bạn của mình?
Tất cả mọi người đều biết rõ bọn nó chỉ là số liệu băng lãnh.
Nhưng cô không giống…
Cô không phải số liệu băng lãnh.
Cô là sự tồn tại siêu việt hơn tất cả.
Phong Diên không muốn để cho bất cứ kẻ nào biết, cô chỉ được thuộc về mình.
“Nghĩ gì thế?”
Ánh mắt Phong Diên hơi lệch ra, trông thấy Sơ Tranh bưng một đĩa hoa quả, mái tóc dài vàng óng rực rỡ hơi bay lên, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, cả người như đang lộ ra ánh sáng.
“Không nghĩ gì cả.” Phong Diên nhìn cây cối màu xanh lá phía xa: “Em có đồng ý sống bên anh không?”
Sơ Tranh đưa hoa quả cho hắn: “Bây giờ không phải em đang sống bên anh đây sao?”
Phong Diên nhận lấy đĩa ôm vào lòng: “Ý của anh là sau này… Là anh nghĩ nhiều rồi. Năng lực của em không nên bị anh hạn chế ở đây, em có…”
“Anh là của em, sau này đương nhiên em cũng ở bên anh.”
Phong Diên đột nhiên quay đầu, Sơ Tranh đứng bên cạnh hắn, đầu hơi nghiêng nghiêng, trong đôi mắt màu vàng nhạt phản chiếu hình dáng của hắn, ánh mắt chuyên chú nghiêm túc.
Cô gái đột nhiên cúi người, mái tóc dài vàng óng rực rỡ rũ xuống trước ngực hắn.
Cô hé môi, giọng nói lạnh mà tĩnh lặng: “Anh không đồng ý sao?”
Phong Diên đờ đẫn nhìn cô, giây lát sau, hắn duỗi tay ra câu một chòm tóc lên, nhẹ nhàng nắm lấy: “Đồng ý.”
“Vậy là tốt rồi.” Sơ Tranh đứng dậy, tóc trượt khỏi đầu ngón tay Phong Diên: “Nếu không thì em còn phải đánh.”
Phong Diên: “…”
“Ăn hết đi.” Sơ Tranh chỉ vào hoa quả trong đĩa: “Em về nạp pin cái đã.”
Phong Diên: “…”
Một mình Phong Diên ngồi ở trên sân thượng, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Hắn nhìn hoa quả trong đĩa, lại nhìn sân thượng không có một ai, cuối cùng cũng chỉ có thể nặng nề thở dài, ăn hết hoa quả trong đĩa.
–
Lệ Thịnh mất tích nửa năm, đột nhiên có một ngày xuất hiện bên ngoài công ty, thân thể không có vấn đề gì, hỏi hắn ta đi đâu, hắn ta cũng không nói rõ được.
Khoa học kỹ thuật Hằng Nhuận đã sớm có biến hóa trong nửa năm Lệ Thịnh mất tích rồi.
Người hắn ta bồi dưỡng lên, qua nửa năm này, không phải làm phản thì đã bị sa thải.
Lệ Thịnh muốn khống chế khoa học kỹ thuật Hằng Nhuận lần nữa, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
Hơn nữa bọn họ phát hiện có đôi khi Lệ Thịnh còn lẩm bẩm, nhìn có vẻ như đầu óc có vấn đề.
Nhưng đây cũng chỉ là ngẫu nhiên, phần lớn thời gian Lệ Thịnh vẫn giống như trước đây.
Khoa học kỹ thuật Hằng Nhuận lâm vào chuyện nội bộ tranh quyền, Lệ Thịnh vắng mặt mất nửa năm, cho nên ở vào thế hạ phong.
Sơ Tranh chỉ ngẫu nhiên chú ý, kết quả một thời gian không chú ý, lần nữa nghe thấy tin tức, thì đã là tin tức Lệ Thịnh và Thư Tri Hi sắp kết hôn.
Sơ Tranh: “…”
Đính hôn cũng bớt đi, trực tiếp kết hôn.
Trước đó Thư Tri Hi xảy ra chuyện, vẫn cứ không tốt lắm, luôn tĩnh dưỡng trong bệnh viện.
Cũng lâu lắm rồi Sơ Tranh không có tin tức của cô ta, ai biết vừa xuất hiện thì đã là tin tức nặng ký như vậy.
Lệ Thịnh muốn dựa vào Thư gia để giúp mình đánh thắng trận chiến này, như vậy cũng có thể hiểu được.
Sau khi Thư Tri Hi gả đi, có Thư gia giúp đỡ, quả thật làm cho Lệ Thịnh trở lại bình thường một thời gian.
Đáng tiếc rất nhanh Thư Tri Hi đã đòi ly hôn với Lệ Thịnh, lên án Lệ Thịnh ở nhà có đôi khi giống người điên.
Mà Lệ Thịnh lại nói Thư Tri Hi mới là người điên.
Chuyện này bị tung ra, trở thành chủ đề thảo luận của không ít người sau buổi trà dư tửu hậu.
Lệ Thịnh vừa phải ứng phó chuyện ly hôn, còn phải ứng phó với công ty, cho dù làm bằng sắt thì cũng không chịu được loại giày vò này.
Chuyện này trước trước sau sau náo loạn khoảng tầm nửa năm, cuối cùng Lệ Thịnh mất đi quyền quản lý của khoa học kỹ thuật Hằng Nhuận, mặc dù còn có cổ phần, nhưng cũng không nhiều.
Thư Tri Hi và Lệ Thịnh ly hôn.
Mà trong chuyện lần này, Thư gia lại thu hoạch được không ít.
Lúc này Lệ Thịnh mới phát giác ra, sao còn không rõ Thư gia có chủ ý gì, vì sao lại gả Thư Tri Hi cho mình vào lúc đó, sau đó lại đột nhiên đòi ly hôn.
Đây đều là kế hoạch mà bọn họ đã lập ra từ sớm.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Sau đó Thư Tri Hi mất tích, nghe nói người cuối cùng Thư Tri Hi gặp chính là Lệ Thịnh.
Đáng tiếc cũng không có chứng cứ xác thực chứng minh chuyện Thư Tri Hi mất tích liên quan đến Lệ Thịnh, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
–
Sơ Tranh không nghĩ tới Lệ Thịnh còn đến tìm mình, hơn nữa còn trắng trợn như thế.
“Có việc?”
“Cô phải giúp tôi.” Lệ Thịnh không nói nhảm: “Nếu không thì tôi sẽ nói cho tất cả mọi người biết thân phận của cô, đến lúc đó cô cảm thấy cô còn có thể sống yên bình như thế này được không?”
Một khi người bên ngoài biết cô là trí tuệ nhân tạo có ý thức tự chủ, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, cuộc sống của cô xác thực sẽ không yên bình như thế nữa.
Sơ Tranh không thèm quan tâm đến uy hiếp của Lệ Thịnh: “Anh dám nói ra ngoài, thì tôi dám làm cho anh biến mất giống như Thư Tri Hi.”
Sắc mặt Lệ Thịnh biến hóa: “Chuyện Thư Tri Hi liên quan gì đến tôi?”
“Ồ, tôi chỉ nói sẽ làm cho anh biến mất giống như cô ta, tôi lại không nói có liên quan đến anh, anh căng thẳng làm gì.”
Lệ Thịnh: “…”
Lệ Thịnh chửi nhỏ một tiếng: “Cô thật sự không sợ lộ ra ngoài?”
Sơ Tranh liếc hắn ta một cái: “Anh thật sự cho rằng anh sẽ có cơ hội nói ra? Lời bây giờ anh nói ai mà tin chứ?” Tôi căn bản sẽ không cho anh có cơ hội mà nói ra, vệ sĩ đang bảo vệ anh 24 giờ không gián đoạn đấy.
Nghĩ như thế, ta thật đúng là một người tốt mà!
Lệ Thịnh: “…”
Điều kiện mà hắn ta cảm thấy có thể dùng để uy hiếp Sơ Tranh, lúc này không dùng được, người ta căn bản không sợ.
“Đi thong thả.”
Lệ Thịnh bị Sơ Tranh nhốt bên ngoài, thật lâu sau Lệ Thịnh mới hồi phục lại tinh thần.
Cô không sợ mình nói ra đúng không!
Tốt lắm!
“Chúng ta cứ chờ xem!”
Hắn ta cũng không tin, không ai muốn một trí tuệ nhân tạo như cô.
Lệ Thịnh siết chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn về phía biệt thự một chút, rồi khí thế hung hăng rời đi.
Lệ Thịnh loại trừ con đường tắt là mạng internet đầu tiên.
Có Sơ Tranh ở đây, chắc chắn hắn ta không tuyên bố ra được.
Cho nên hắn ta nghĩ đến chuyện liên hệ với người quen biết, nhưng mà ai cũng không đợi hắn ta nói hết lời thì đã kiếm cớ cúp máy, căn bản không cho hắn ta cơ hội.
Lệ Thịnh liên lạc với tất cả những người có thể liên lạc một lần.
Cho dù có người đồng ý nghe hắn ta nói, nhưng còn chưa nói ra miệng thì thông tin đã bị cắt mất.
Lần nào cũng vậy.
Đối phương còn tưởng rằng hắn ta đang đùa giỡn bọn họ, thế là không biên lạc được với người ta nữa.
Lệ Thịnh hẹn người ta ra ngoài thì càng thảm hơn, các loại chuyện ngoài ý muốn phát sinh nhiều lần, và vẫn không có cơ hội nào để mà nói ra miệng.
Lúc này Lệ Thịnh mới hiểu lời ấy của Sơ Tranh là có ý gì.
***
[Từ Weibo Tiểu Tiên Nữ]
Tinh Tinh: Bảo Bảo, em tổ chức lễ thất tịch không?
Sơ Tranh: Không.
Tinh Tinh: Tại… Tại sao?
Sơ Tranh: Em tổ chức sinh nhật!
争爷生日快乐 ~
Tranh gia sinh nhật vui vẻ ~