Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sau đó thì xảy ra chuyện này, nguyên chủ bị người sói đuổi đến cực kỳ phiền, muốn chơi chết đối phương.
Đang trên đường đuổi giết, trông thấy Côi Lam lén lén lút lút, cho nên bám theo Côi Lam đến trường học bị vứt bỏ kia.
Sau đó nguyên chủ bị người sói tập kích ở đây trước, sau đó lại bị huyết liệp chạy đến vây công.
Huyết liệp là nhân loại chuyên môn săn giết Huyết tộc, bởi vì có Huyết tộc tồn tại, nên mới có nghề nghiệp như huyết liệp.
Huyết liệp có chuẩn bị mà đến, nếu như không phải nguyên chủ cơ linh, thì có lẽ phải nằm lại ở đó rồi.
Nguyên chủ vụng trộm dưỡng thương một thời gian, chờ sau khi trở về, vừa vặn trông thấy bên cạnh Côi Lam có thêm một nam sinh.
Nguyên chủ nghi ngờ nam sinh kia là người sói, nhưng không ai tin cô ấy cả.
Đều cảm thấy cô ấy đang nói hươu nói vượn, có người sói nào dám to gan như vậy, dám chạy đến bên cạnh Huyết tộc chứ.
Hơn nữa bọn họ cũng không phát hiện ra, người sói không thể nào ẩn giấu tốt vậy được.
Nghi ngờ của nguyên chủ không phải không có nguyên nhân, khi cô ấy theo dõi Côi Lam, trông thấy cô ta tụ hợp với một nam sinh.
Chỉ là chưa thấy rõ mặt thì cô ấy đã bị người sói tập kích.
Tuyến thời gian bây giờ, vừa vặn là sau khi nguyên chủ bị tập kích trong ngôi trường bỏ hoang.
Ban đầu kẻ tập kích cô ấy chính là người sói, sau đó huyết liệp tới, người sói chạy mất.
Khi nguyên chủ đánh với huyết liệp, từ trong đôi câu vài lời của những người kia, biết được bọn họ đến tìm một người sói.
Nói cách khác, nguyên chủ hoàn toàn nằm không mà cũng trúng đạn.
Có lẽ huyết liệp cho rằng cô ấy chết rồi, nên rót xăng, chuẩn bị triệt để thiêu chết cô ấy. Có thể là muốn đuổi theo mục tiêu lúc đầu của bọn họ, nên đều không ở lại chờ xem.
Như vậy vấn đề tới…
Sơ Tranh nhìn về phía thiếu niên ngồi ở một bên, sao hắn lại ở đó.
Sơ Tranh quay đầu hỏi: “Anh là người sao?”
“Đúng, đúng thế.” Ấn Bạch rất kỳ quái vì sao Sơ Tranh lại hỏi câu này: “Cô… Cô không phải sao?”
Sơ Tranh hé miệng, lộ ra răng nanh bén nhọn.
Con ngươi Ấn Bạch hơi co lại, hai tay chống đất lui về phía sau, giọng nói mang theo chút run rẩy: “Cô… Cô cô cô là Huyết tộc?”
“Anh biết Huyết tộc?”
“… Trường học có truyền thuyết liên quan đến Huyết tộc.” Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, lúc đi từ phòng học ra, xung quanh toàn là lửa, cô trực tiếp nhảy từ nơi cao như vậy xuống, chắc chắn không phải là người! “Cô… Cô muốn… Ăn tôi sao?”
Sơ Tranh: “Ai nói với anh Huyết tộc ăn thịt người?”
“…” Ấn Bạch nuốt một ngụm nước bọt: “Hình như… Không ăn thịt người. Nhưng mà, nhưng mà hút máu nha.” Vậy không phải sẽ phải chết sao?
“Tạm thời tôi còn chưa có suy nghĩ đó.” Sơ Tranh vươn tay: “Dìu tôi đứng lên.”
“…”
Ấn Bạch núp trong góc bất động, toàn thân cao thấp đều viết rõ kháng cự.
“Nhanh lên.” Sơ Tranh không kiên nhẫn: “Nếu không thì bây giờ tôi sẽ cắn chết anh.”
“…”
Sắc mặt Ấn Bạch biến hóa, trong lòng giãy dụa hồi lâu, cuối cùng vẫn chống đất, chuyển đến bên cạnh Sơ Tranh.
Nhưng hắn không đỡ Sơ Tranh đứng lên, mà nhỏ giọng hỏi: “Tôi nghe lời cô, thì cô sẽ không cắn tôi sao?”
“Đương nhiên.”
Trong mắt thiếu niên mang sự sợ hãi và khiếp sợ, nhìn chằm chằm Sơ Tranh một hồi lâu, lựa chọn tin tưởng cô: “Vậy, vậy được.”
Hắn giơ tay đỡ Sơ Tranh dậy.
Sơ Tranh quan sát xung quanh, trông thấy kiến trúc còn có ánh lửa.
Trường học này nghe nói trước kia là trường cai nghiện internet gì đó, đặc biệt chọn nơi dã ngoại hoang vu này.
Về sau bị lộ ra, toàn bộ trường học bị bỏ hoang.
Sơ Tranh: “Rời khỏi nơi này trước đi.”
“… À ừ.” Giọng nói của Ấn Bạch có một loại run rẩy nhỏ bé, làm cho người ta có một loại xúc động muốn tiếp tục hù dọa hắn.
Ấn Bạch nhìn nho nhỏ, nhưng khi đứng lên, dáng người còn cao hơn Sơ Tranh một chút, đỡ cô cũng rất nhẹ nhàng.
Ấn Bạch quay đầu nhìn xung quanh, không trông thấy bất cứ con đường nào, cuối cùng vẫn lựa chọn hỏi Sơ Tranh: “Chúng ta đi, đi hướng nào?”
Sơ Tranh phân biệt phương hướng, dựa theo ký ức của nguyên chủ, chỉ vào một phương hướng: “Đi từ bên kia.”
–
Đi thêm vài phút thì nhìn thấy đường, lên đường dễ đi hơn nhiều.
Xung quanh yên tĩnh, ánh trăng bóp méo bóng cây, hắt xuống hai bên, giống như quái vật giương nanh múa vuốt.
“Ngao uuuu—— “
Nơi xa mơ hồ có sói tiếng ngâm truyền đến.
“Có, có sói?” Ấn Bạch nhìn quanh hai bên, vội vã cuống cuồng: “Cô cô cô… Cô có nghe thấy không?”
“Xa mà, sợ gì.” Sơ Tranh không thèm nhấc mắt lên: “Nói không chừng là Husky.”
“…”
Ấn Bạch cảm thấy tiếng đó không giống như Husky, hơn nữa nơi như vậy sao lại có Husky?
Có thể là vì Sơ Tranh quá trấn định, dẫn đến Ấn Bạch cũng không căng thẳng như vậy nữa: “Cô không sợ sao?”
Sơ Tranh: “Tôi là Huyết tộc, tôi sợ cái gì?”
“…”
Ấn Bạch nhớ tới chuyện này, lưng cứng đờ, cô cũng không phải là người.
Tiếng sói tru rất nhanh yên tĩnh lại, Ấn Bạch cũng không lên tiếng, hai người đi theo con đường lát đá hoang phế đã lâu ra ngoài.
Sơ Tranh cảm thấy chỗ ngực vô cùng đau đớn, chắc là bị vũ khí bạc hoặc thứ gì đó làm bị thương.
Sơ Tranh thay đổi vị trí sự chú ý của mình: “Sao anh lại ở đây một mình?”
Ấn Bạch cúi thấp đầu: “Tôi… Bạn bè nói gặp mặt ở đó, cho nên tôi chờ ở đó.”
“Bạn bè?”
“… Ừ.” Ấn Bạch gật gật đầu.
“Vừa rồi anh nhìn thấy những gì?”
Ấn Bạch suy nghĩ một chút, nói: “Tôi đợi một hồi thì ngủ thiếp đi, sau đó nghe thấy có âm thanh, tôi tưởng là bạn tôi tới nên định ra ngoài, nhưng tôi còn chưa ra ngoài, thì đã gặp cô, sau đó hình như tôi…”
Ấn Bạch đột nhiên giơ tay sờ cổ.
Sơ Tranh không nghe thấy hắn nói nữa, quay đầu nhìn hắn, thiếu niên một tay sờ vào vị trí cổ, nhìn có chút mờ mịt.
“Sao thế?”
Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên cổ Ấn Bạch, phía dưới ngón tay hắn hình như có hai dấu răng.
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh lấy tay hắn ra, hai dấu răng rõ ràng in dấu trên cần cổ trắng nõn của thiếu niên.
Trong trí nhớ của Sơ Tranh đột nhiên tuôn ra mấy hình ảnh.
Nguyên chủ bị huyết liệp làm bị thương, trốn vào trong kiến trúc, trong bóng đêm đụng phải một người.
Nguyên chủ không hút máu người, dù sao làm Huyết tộc thời đại mới, phá thì được, nhưng phải theo chủ nghĩa ăn chay.
Chỉ là lúc ấy nguyên chủ bị thương nghiêm trọng, nên không lo được nhiều chuyện như vậy…
Lúc ấy nguyên chủ cũng cho rằng đối phương là người của huyết liệp, vậy thì càng không lo lắng gì.
Xong xong!!
Cảm giác nguy cơ bay lên trong lòng Sơ Tranh, nếu thẻ người tốt biết hắn bị ta cắn… Vậy không phải xong rồi sao.
Không đúng!
Đây không phải do ta làm!
Nhưng bây giờ ta dùng thân thể này mà.
Sơ Tranh cẩn thận hỏi: “Sau đó thế nào?”
“Tôi không nhớ rõ.” Ấn Bạch ngoẹo đầu nhìn cô: “Khi tôi tỉnh lại thì đã nghe thấy giọng nói của cô.”
Sơ Tranh bỗng dưng thở phào, không nhớ rõ là tốt rồi, không nhớ rõ là tốt rồi.
“Vậy à.” Sơ Tranh làm bộ gật đầu: “Tiếp tục đi thôi.”
“Ồ.”
Sơ Tranh không nói thêm nữa, nghiêm túc đi đường.
Hai người đi ra khỏi lối nhỏ, đi lên đường cái.
Nơi này cách thành phố còn tầm nửa tiếng đi với tốc độc cao, đi bộ về có chút không thực tế.
Sơ Tranh nhìn xe ngẫu nhiên đi ngang qua, trước tiên sờ sờ trên người, xác định nguyên chủ không mang theo thứ như ví tiền, chỉ có thể quay sang Ấn Bạch: “Anh có mang tiền không?”
Ấn Bạch sờ trong túi quần sờ, lấy ra một tờ năm mươi đồng và mấy đồng lẻ, hơi ngượng ngùng: “Chỉ… Có từng này.”
*
Tiểu tiên nữ: Vạch túi ra cho xem nè, chỉ có từng này bản thảo.
Tiểu thiên sứ: Vạch túi ra cho xem nè, chỉ có từng này vé.
Tiểu tiên nữ: Túi bên kia còn có, tôi thấy rồi!
Tiểu thiên sứ:…