Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh ngồi trên một cái bàn học, sau lưng dựa vào bức tường hơi gồ ghề, thiếu niên chôn đầu trong tóc cô.
Trong không khí quanh quẩn một mùi hương thơm ngọt nhàn nhạt.
Răng cọ vào làn da và máu thịt, mang đến chút cảm giác nhói nhói và run rẩy, rồi chầm chậm tan trong gió mát thổi qua.
Không biết qua bao lâu, thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu.
Trên môi vẫn còn dính một chút màu đỏ, làm hắn càng có mấy phần yêu diễm mị hoặc.
“Cúi đầu.” Giọng của Sơ Tranh hơi trầm xuống.
Ấn Bạch không hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Sau đó trên môi mát lạnh, Sơ Tranh bưng lấy mặt hắn, thay hắn dọn dẹp sạch sẽ vết máu trên khóe môi.
Khuôn mặt Ấn Bạch lập tức đỏ bừng lên, hai tay chống vào bàn, không dám nhúc nhích.
“Chỗ này sẽ không có người tới chứ?”
“Yên tâm, rất ít người tới đây.”
Tiếng nam nữ trò chuyện đột nhiên vang lên, Ấn Bạch bị kinh hoảng, hơi lui lại, đụng vào đồ vật đằng sau, phát ra động tĩnh không nhỏ.
“Có người?”
“Tớ đi xem xem…”
Đây là một góc chết, chỉ có một con đường ra ngoài, cũng không có nơi nào khác để trốn cả, nếu có người đi qua thì nhất định sẽ trông thấy.
Ấn Bạch che mặt, không muốn gặp người lắm.
Sơ Tranh kéo người về ôm, Ấn Bạch khiếp sợ nhìn cô, người sau duỗi một ngón tay ra, đặt ở bên môi hắn: “Đừng nói gì thì cậu ta sẽ không nhìn thấy chúng ta.”
“!!!”
Rất nhanh có một nam sinh đi qua bên này, ngó dáo dác nhìn, Ấn Bạch cũng không dám thở mạnh, nhưng nam sinh kia cũng chỉ nhìn một chút rồi đi về.
“Không có ai, chắc là do gió thổi thôi.”
Hai người đến đây rõ ràng là tình nhân, lúc đầu vẫn còn cười cười nói nói ăn cơm trưa, nhưng mà đến phía sau thì không biết làm sao cuộc trò chuyện lại phát triển thành không thể miêu tả.
Ấn Bạch giơ hai tay che mặt, lỗ tai đỏ bừng bị Sơ Tranh ôm.
Mới đầu Sơ Tranh nghe còn thấy rất giống như mấy chuyện ấy ấy, nhưng đằng sau càng nghe càng thấy không thích hợp, sao lại nhắc đến công thức vật lý rồi? Bây giờ ngưỡng cửa 404 đều phải cao như vậy sao?
Cô bảo Ấn Bạch đợi ở đây, đi ra ngoài nhìn thoáng qua.
Hai đứa ngốc kia vậy mà lại đang làm thí nghiệm… Đề bài thí nghiệm.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ này của hai người, thì có lẽ trong thời gian ngắn không kết thúc được, Sơ Tranh chờ một lúc, thật sự không còn kiên nhẫn nữa, nắm lấy cánh tay Ấn Bạch: “Ôm tôi.”
Ấn Bạch nói cực nhỏ: “Làm, làm gì?”
“Nhảy xuống.”
“!!!”
Ấn Bạch còn nhớ rõ lúc cô cứu mình lần ấy, cũng là nhảy trên lầu xuống, loại cảm giác này… Hơi đáng sợ.
“Chúng ta đợi họ đi rồi hẵng đi không được sao?”
“Sợ?”
Ấn Bạch nhấp môi dưới, vẫn gật đầu.
Ai cũng sợ hãi cả thôi.
Cao vậy mà…
“Tin tôi.” Sơ Tranh vỗ ngực cam đoan: “Không làm anh ngã chết đâu.” Ta chuyên nghiệp lắm đấy!
“…”
Nội tâm của Ấn Bạch cực kỳ không muốn, nhưng lại không muốn làm trái lời Sơ Tranh, chỉ có thể cắn răng ôm chặt Sơ Tranh.
Đạp lên biên giới sân thượng, lúc nhìn xuống sẽ có một loại cảm giác choáng váng, Ấn Bạch hoàn toàn không dám nhìn, trực tiếp nhắm mắt lại.
Sơ Tranh liếc hắn một cái, sau đó nhảy xuống.
Cảm giác mất trọng lượng khiến cho hắn ôm Sơ Tranh càng chặt hơn, cây cối vang lên tiếng sàn sạt, một giây sau hắn đã đạp trên đất bằng.
Ấn Bạch hé mắt ra, nhìn mặt đất một chút trước, xác định mình đứng rất vững vàng, nhịp tim mới chậm nửa nhịp cuồng loạn lên.
Ấn Bạch trở lại bình thường, quan sát xung quanh, phát hiện chỗ này cách tòa nhà kia rất xa, hắn vươn tay khua khua: “… Sao cô nhảy xa vậy được?”
“Tôi là Huyết tộc.”
Con ngươi Ấn Bạch hơi sáng lên: “Về sau tôi cũng có thể làm được sao? Đây có phải là thuấn di không?”
Sơ Tranh bóp đầu hắn hai lần: “Ừ.”
Ấn Bạch lập tức lâm vào trong ước mơ tốt đẹp, Sơ Tranh nhịn lại nhịn, mới không nói cho hắn biết con người chuyển đổi thành Huyết tộc, năng lực sẽ không giống như Huyết tộc được, loại kỹ năng như thuấn di này có lẽ không làm được.
Sơ Tranh nhìn thiếu niên vì vui vẻ mà mặt mày rạng rỡ, khóe miệng hắn cũng không nhịn được mà cong lên.
“Đúng rồi, trường này rất khó chuyển khoa, sao mà cô chuyển được?” Thiếu niên đột nhiên quay đầu.
Sắc mặt Sơ Tranh ngưng lại: “Tặng tòa nhà.”
Thiếu niên trợn mắt há mồm: “A…”
Sơ Tranh dẫn hắn đi ra khỏi lối nhỏ này, người xung quanh nhiều lên, lời nói của thiếu niên trong nháy mắt trở nên ít đi, yên tĩnh để Sơ Tranh dắt hắn đi lên phía trước.
Sơ Tranh rất nổi tiếng ở trường học, đi đâu cũng có người nhìn.
Đương nhiên cũng không khoa trương giống như trong phim truyền hình, chẳng qua là hiệu suất quay đầu nhìn tương đối cao.
Mà bây giờ cô còn nắm tay một chàng trai, lúc này người quay đầu nhìn càng nhiều hơn.
“Bạn trai à?”
“Không nghe nói cô ấy có bạn trai mà.”
“Đó là ai thế, cúi đầu không nhìn thấy mặt.”
“Nắm tay thân mật như vậy, trừ bạn trai ra thì còn có thể là ai? Nữ thần có chủ rồi hả trời!”
Tiếng bàn luận xôn xao không ngừng vọt tới, thiếu niên cúi đầu xuống thấp hơn, tóc hắn vốn hơi dài, lúc này cúi đầu xuống, hoàn toàn chặn hết cả mặt.
“Anh cúi đầu làm gì?”
“Tôi…” Ấn Bạch nắm chặt Sơ Tranh tay: “Chúng ta đi nhanh lên đi.”
“Vì sao?” Sơ Tranh ngờ vực: “Anh sợ người khác nhìn thấy chúng ta đi cùng nhau à?”
Ấn Bạch lập tức lắc đầu: “… Không… Không phải.”
“Vậy là tôi không thể gặp người à?”
Ấn Bạch tiếp tục lắc đầu.
“Anh sợ đám đông?”
Ấn Bạch tiếp tục lắc đầu.
Vậy mi có bệnh gì đây? Ta không xứng với mi à?
“Ngẩng đầu.”
Ấn Bạch: “…”
“Nhanh lên.”
Ấn Bạch cắn môi, chậm rãi ngẩng đầu, Sơ Tranh rút tay ra, ôm lấy eo hắn, hơi dùng sức, khiến cho lưng hắn thẳng tắp.
“Mẹ!”
Trong nháy mắt khi thiếu niên ngẩng đầu, trong đám người tuôn ra một tiếng chửi tục.
Thiếu niên mặc đồng phục giống như họ, nhưng khi gương mặt hắn lộ ra, chẳng biết tại sao bộ quần áo kia lại giống như cao hơn cả mấy đẳng cấp.
Gió nhẹ lướt qua mái tóc trên trán thiếu niên, lộ ra đôi mắt trong suốt xinh đẹp của hắn.
Đây quả thật là vương tử điện hạ đi ra từ trong truyện tranh.
Trước kia sao họ lại không phát hiện ra một kho báu như vậy chứ!!
“Đây là học sinh trong trường chúng ta sao?” Có người hoài nghi.
“Đồng phục là của trường chúng ta mà…”
“Không phải chuồn từ ngoài trường vào đấy chứ?”
Sơ Tranh giơ tay vuốt vuốt tóc mái trên trán hắn: “Anh không có nhiều tự tin với nhan sắc của mình lắm nhỉ?”
Ấn Bạch có hơi khiếp sợ, đảo mắt nhìn qua bốn phía, lại cấp tốc dời về, nhìn dưới mặt đất: “Chúng ta đi mau đi.”
“Được, đi.” Sơ Tranh không dừng lại nữa, dẫn hắn rời đi.
Nhưng đã có người chụp hình lại, rất nhanh đã bị người ta đăng lên diễn đàn của trường học.
Chỉ một tiếng sau đã có người đào ra hắn là ai.
Mà dù là bạn học của hắn, thì rất nhiều người cũng không biết hóa ra Ấn Bạch lại đẹp đến vậy.
Ấn tượng của bạn học đối với hắn chính là luôn cúi thấp đầu, tóc có đôi khi rất dài cũng không cắt, dù sao nhìn rất kỳ quái.
Lúc này tuôn ra ảnh chụp chính diện, bọn họ mới phát hiện mình đã bỏ qua kho báu gì rồi.
Khi trên diễn đàn sôi trào, Sơ Tranh đang dẫn Ấn Bạch đi cắt tóc, tóc cắt ngắn đi, nhìn hắn có tinh thần hơn rất nhiều, cũng càng đẹp hơn.
Sơ Tranh nhìn thấy ánh mắt khắp các nơi trong tiệm cắt tóc đưa đến, lại hơi hối hận.
Kho báu nên giấu đi…
Nhưng cũng chỉ hơi hối hận, cô vẫn thích dáng vẻ hắn tỏa ra ánh sáng khắp nơi, hắn như vậy, sẽ chỉ là của cô…