Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Cô ta đã làm gì ta?”
Mèo con lắc đầu, biểu thị nó không biết.
Sau khi bị Sơ Tranh mang về, nó chưa từng gặp vị đại lão này.
Ti Tàng như có điều suy nghĩ…
Thế giới loài người sao?
Hắn ngược lại đã từng nghe nói, nhưng trước đây thật lâu, Yêu tộc đã tách khỏi thế giới loài người, không còn bất cứ lối đi nào có thể kết nối hai giới nữa.
Vậy vì sao hắn qua đây được?
Ti Tàng nhìn chằm chằm mèo con, ngữ điệu âm trầm: “Lúc đó tại sao ngươi lại xuất hiện ở đó, nghe nói Đồ Lăng Thú có năng lực kết nối không gian, có phải là ngươi giở trò quỷ không?”
Đồ Lăng Thú tủi thân vô cùng, run lẩy bẩy giải thích: “Ta chỉ… Đi ngang qua thôi mà, ai biết ngài lại hẹn người ta đánh nhau ở đó.”
Ti Tàng không kiên nhẫn: “Câu phía sau.”
Đồ Lăng Thú càng tủi thân hơn, co rụt thân thể lại, run rẩy trả lời: “Ta… Ta cũng chỉ vì tự vệ, ngài và vị kia đánh dữ như vậy, ta không chạy sẽ chết.”
Nó chỉ có một năng lực như vậy.
Không có năng lực gì khác, gặp chuyện chỉ có thể chạy thôi.
Ti Tàng: “Cho nên, vì sao bản vương lại ở đây?”
Đồ Lăng Thú yếu ớt trả lời: “Có thể là lúc ấy ngài ở trong phạm vi năng lực của ta, cho nên bị liên lụy…”
Ti Tàng: “…”
Ti Tàng chịu đựng xúc động đập chết Đồ Lăng Thú: “Đưa bản vương trở về!”
Đồ Lăng Thú lắc đầu: “Không… Không được.” Thần thiếp không làm được!!
“Sao lại không được?”
“Ngài cũng phát hiện rồi mà? Thế giới loài người không thể sử dụng sức mạnh của Yêu tộc… Nếu ta còn có thể sử dụng năng lực, thì còn bị cô ta nhốt ở đây sao?” Đồ Lăng Thú rớt cả nước mắt nước mũi.
Nếu có thể chạy thì nó đã sớm chạy rồi.
“Ồ?” Ti Tàng khẽ híp mắt một cái, ánh sáng nguy hiểm lưu chuyển: “Nói như vậy, ngươi còn muốn vứt lại bản vương mà chạy trốn một mình?”
Đồ Lăng Thú: “…”
Nó có nói sao?
A a a a, Yêu giới đều nói vị Vương này tàn bạo, không thèm nói lý lẽ, lúc này xem ra hoàn toàn không sai mà.
Đồ Lăng Thú hạ thấp làm bé: “Không dám, không dám, tiểu nhân không dám, tiểu nhân chắc chắn sẽ mang ngài đi cùng.”
“A.”
Hiển nhiên Ti Tàng không tin, ánh mắt nhìn nó giống như ngưng kết dao, khiến thú sợ hãi.
Đồ Lăng Thú run thành cái sàng.
Sao nó lại xui xẻo vậy chứ.
Sơ Tranh ở bên cạnh nhìn nửa ngày, chờ một người một thú giao lưu xong: “Cho nên các người là thứ gì?”
Ti Tàng: “…”
Đồ Lăng Thú: “…”
–
Ti Tàng và Đồ Lăng Thú đều là yêu, mà Ti Tàng còn là Vương của Yêu giới… Ừm, cũng không phải Vương duy nhất.
Yêu giới có mấy vị Vương, nói trắng ra là nhóm đại yêu vòng đất tự chơi… Không phải, vòng đất xưng vương.
Giữa đại yêu thường xuyên đánh nhau.
Có đôi khi là vì địa bàn, có đôi khi là vì yêu dưới tay.
Cũng có đôi khi chỉ đơn thuần thấy đối phương không vừa mắt.
Ở Yêu giới, Đồ Lăng Thú thuộc về yêu thú hi hữu, xuất quỷ nhập thần, tung tích khó tìm.
Năng lực duy nhất của nó chính là có thể liên kết những không gian bất đồng, cũng được liệt thành thú không gian.
Lần này Đồ Lăng Thú gặp phải Ti Tàng và đại yêu khác đánh nhau, bị vô tội dính líu vào, lúc đầu chỉ muốn chạy trốn, ai ngờ lại liên thông tới thế giới loài người.
Nó biểu thị mình chưa từng liên thông đến thế giới loài người bao giờ.
Dựa theo lời đồn ở Yêu giới, thì lối đi đến thế giới loài người không thể nào xuất hiện nữa.
Cho nên nó cũng không biết vì sao…
Càng không biết làm sao để trở về.
“Yêu à.” Sơ Tranh đã sớm chuẩn bị tinh thần có lẽ Ti Tàng không phải là người, cho nên nghe thấy đáp án này cũng không ngoài ý muốn, hơi phách lối làm càn dò xét Ti Tàng: “Anh là chủng loại gì?”
Đồ Lăng Thú: “!!!”
Nhân loại này to gan quá nha!
Ti Tàng cũng cảm thấy Sơ Tranh khá to gan: “Ngươi không sợ?”
Bọn họ là yêu đấy!
“Sợ cái gì?” Sơ Tranh quét mắt nhìn mèo con co lại thành một cục một vòng, lại chuyển sang phía Ti Tàng: “Bây giờ chắc hẳn hai người không thể sử dụng sức mạnh thuộc về yêu nữa đúng không?” Đánh bọn bay còn không phải là chuyện rất dễ dàng à, sợ cái mông.
Sơ Tranh nói đến trọng điểm.
Ti Tàng hoàn toàn không cách nào cảm nhận được sức mạnh thuộc về mình, giống như là… Hắn cũng biến thành một người bình thường rồi.
Sơ Tranh tiếp tục hỏi: “Anh là chủng loại gì?”
Ti Tàng mặt lạnh: “Mắc mớ gì tới ngươi.”
Sơ Tranh: “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, dưới tình huống anh không thể quay về nữa, thì cũng chỉ có thể tạm thời ở chỗ tôi thôi.”
Ti Tàng: “Bản vương không cần!”
“Ồ.” Sơ Tranh lạnh lùng chỉ vào cửa: “Cửa ở đó, không tiễn.”
“Hừ!”
Ti Tàng hừ lạnh một tiếng, đi về phía cổng.
Ti Tàng nhìn chằm chằm chốt cửa, nhớ tới tình huống Sơ Tranh mở cửa lúc trước, đè chốt cửa hạ thấp xuống…
Hả?
Sao lại bất động?
Chẳng lẽ lại là cơ quan gì?
Ti Tàng cảm giác được nhân loại kia đang nhìn mình, lập tức cảm thấy không thể nhận thua, không phải chỉ là cửa thôi sao, hắn còn không mở được chắc!
Ti Tàng nghẹn một hơi, dùng sức đè xuống.
Cho dù không có sức mạnh của Yêu tộc, thì sức lực của bản thân Ti Tàng cũng không nhỏ, cho nên… Chốt cửa không ngoài suy đoán đã kết thúc sứ mệnh.
Ti Tàng cầm chốt cửa bị hắn cạy xuống, khuôn mặt tuấn mỹ hết sức khó coi.
Sơ Tranh chậm rãi nói: “Anh hoàn toàn không biết gì về thế giới này cả, ngay cả cửa cũng không biết mở, anh nhất định muốn đi ra ngoài như vậy?”
Yêu • Ti Tàng • Vương biểu thị cho tới bây giờ chưa từng nghẹn khuất như thế.
Hắn quay đầu lại, tức giận trừng Sơ Tranh một cái.
“Anh trừng tôi có ích gì.” Sơ Tranh không chút khách khí trừng về.
Yêu • Ti Tàng • Vương: “…” Muốn một chưởng vỗ chết cô ta.
“Vương, ngài đừng đi thì hơn.” Đồ Lăng Thú cũng yếu ớt lên tiếng: “Bên ngoài rất đáng sợ.”
Khi nó bị Sơ Tranh mang về cũng không ngất, được chứng kiến những thứ bên ngoài, đây hoàn toàn không giống như Yêu giới.
Có hộp lớn biết chạy, còn có chim lớn biết bay, đủ loại ánh sáng chói cả mắt.
Còn có những kiến trúc kia…
Tóm lại Đồ Lăng Thú cảm thấy bên ngoài khá kinh khủng.
Ti Tàng ném chốt cửa trong tay đi, hừ lạnh một tiếng đi đến chỗ cái bàn ngồi xuống: “Bản vương tạm thời cho ngươi hầu hạ!”
Sơ Tranh: “…”
Không thể đánh.
Tỉnh táo.
Yêu vương mà, có chút tính tình cũng bình thường.
Sơ Tranh bình tĩnh lấy bữa sáng ra, đặt trước mặt Ti Tàng: “Ăn đi.”
Ti Tàng nhíu mày nhìn đồ ăn dùng hộp trong suốt để đựng trước mặt, ghét bỏ hỏi: “Đây là dùng thứ gì đựng thế?”
“Hộp nhựa.”
“???”
Ti Tàng không hỏi ra nghi vấn này, dù sao hỏi quá nhiều, thì sẽ lộ ra mình có chút thiểu năng.
“Bản vương không dùng thứ này.”
“…” Sơ Tranh chống vào bàn, ánh mắt bình tĩnh không nói ra được: “Anh muốn dùng thứ gì?”
“Chén bạc đũa bạc.” Ti Tàng nói năng rất hùng hồn: “Chỗ này của các ngươi ngay cả loại vật dụng này cũng không có à?”
Giọng nói kia giống như vương tử tới khu tị nạn vậy.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Anh ăn một chút trước đi, lát nữa tôi đi mua cho anh.”
Ti Tàng bày biện dáng điệu của Yêu vương: “Không có bản vương ăn không vô.”
Sơ Tranh không để tâm: “Vậy anh nhịn đói đi.” Dù sao lại không phải ta đói.
Ti Tàng: “…”
Ti Tàng nhìn cô gái đối diện ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn, không thèm nhìn hắn thêm một lần nào cả.
Ti Tàng xém nghẹn đến nội thương.
Yêu vương cũng có tôn nghiêm của Yêu vương, cho nên Ti Tàng thật sự không động đũa… Mặc dù hắn hơi đói.