Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Ngươi có điều kiện gì.”
“Thay bộ quần áo kia đi.” Sơ Tranh chỉ vào quần áo vẫn còn đặt trong phòng tắm.
“Chỉ chuyện này?”
“Ừ.” Dù sao ta cũng không muốn luôn bị người ta vây xem như xem khỉ.
Ti Tàng trầm tư một lát, đồng ý với đề nghị của Sơ Tranh.
“Cần tôi dạy anh mặc thế nào không?”
“A, bản vương không ngu như vậy.” Ti Tàng cầm quần áo lên, cảnh cáo Sơ Tranh: “Ngươi đừng hòng ngấp nghé thân thể bản vương!”
Sơ Tranh: “…”
Ai mà thèm!
Bây giờ là ban đêm, đồ Sơ Tranh chuẩn bị cho Ti Tàng là đồ ngủ, Ti Tàng chưa từng thấy thứ này bao giờ, nhưng hắn tự suy nghĩ một lát, vẫn mặc vào.
Áo ngủ màu đen tuyền, màu da của Ti Tàng thiêu về màu trắng, màu sắc này tôn lên làn da hắn càng thêm trắng hơn.
Sao thẻ người tốt lại đẹp vậy nhỉ…
Sớm biết thế thì nên chuẩn bị cho hắn một chút quần áo đặc biệt, dù sao hắn cũng không hiểu.
【… Tiểu tỷ tỷ xin hãy ngừng suy nghĩ phát rồ của cô lại đi, làm người đi được không! 】
Sơ Tranh: Ta còn chưa đủ tốt với hắn à?
【… Tiểu tỷ tỷ, cô chắc đó là tốt chứ? Thẻ người tốt biết không? 】
Sơ Tranh: Sao mà không phải?! Mi từng thấy ta tốt với người khác như vậy chưa?
【…】 Vương Giả tức giận offline.
Ti Tàng thay quần áo xong, toàn thân đều cảm thấy không thoải mái, cũng không hài lòng với quần áo: “Đây là quần áo gì vậy, sao lại thô ráp thế này?”
“…”
Thô, thô ráp?
Đây chính là chất liệu tốt nhất mềm mại nhất đấy ông!
Sơ Tranh vụng trộm sờ quần áo Ti Tàng một cái… Hình như hơi thô ráp thật.
Không biết quần áo của Ti Tàng làm bằng gì, mềm mại mỏng nhẹ, còn rất phù hợp với làn da.
Xong.
Thẻ người tốt này đúng là rất phí tiền, nhưng hình như cũng rất khó nuôi.
Bây giờ trả hàng còn kịp không?
Trả hàng là không thể nào trả hàng, đời này cũng không thể.
“Chịu đựng đi.” Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ: “Ở thế giới của con người chúng tôi chỉ có như vậy, chỉ sợ Yêu Vương đại nhân phải chịu thiệt rồi.” Đàn ông đàn ang mà cứ bắt bẻ soi mói đủ thứ thế à!
Ti Tàng nhíu mày, chịu đựng cảm giác không thoải mái mà quần áo mang đến cho hắn, chỉ huy Sơ Tranh xử lý tóc cho hắn.
Sơ Tranh không muốn xử lý tóc của hắn, muốn xử hắn.
Sơ Tranh câu một chòm tóc còn ướt lên, đề nghị: “Tóc này cắt đi cho anh nhé?” Tóc này nhìn rất đẹp, nhưng sờ vào thì không thoải mái gì, cắt đi! Miễn cho lần nào cô cũng phải giúp hắn.
Ti Tàng đột nhiên túm tóc trong tay Sơ Tranh về: “Ngươi mơ tưởng!”
Tư thế kia giống như thứ Sơ Tranh muốn cắt không phải là tóc hắn, mà là một bộ phận quan trọng không thể thiếu của hắn vậy.
Sơ Tranh: “Đàn ông ở thế giới con người sẽ không để tóc dài như thế.”
Ti Tàng: “Thì sao! Đây là tóc của bản vương, bản vương không cắt tóc!”
Sơ Tranh: “…”
Được thôi.
Mi muốn làm bệnh tâm thần, vậy ta cũng không tiện cản mi.
Sơ Tranh cầm khăn lông khô, ra hiệu Ti Tàng thả tóc ra.
Ti Tàng cảnh giác hỏi: “Ngươi sẽ không lén cắt đấy chứ?”
“Tôi không nhàm chán như vậy.” Đại lão bận lắm đấy, làm gì có thời gian mà cắt tóc cho mi, lại không mềm.
Ti Tàng ngờ vực nhìn chằm chằm cô mấy giây, cuối cùng buông tay ra.
Tóc Ti Tàng dài tới bên hông, còn rất nhiều, chải hơi khó khăn.
Sơ Tranh không biết buộc kiểu tóc quá phức tạp, tùy tiện dùng dây thun buộc lại cho hắn, lỏng lỏng lẻo lẻo thả sau ót.
Nếu không phải Ti Tàng có thịnh thế mỹ nhan chống đỡ, thì kiểu tóc này có lẽ là cực hình tử vong.
“Ngươi dùng thứ gì buộc cho bản vương?”
“Dây thun.”
“…” Chưa từng nghe qua. “Dùng cái này.”
Ti Tàng đưa cho Sơ Tranh một cái dây cột tóc, phía trên có thêu hoa văn, nhìn có vẻ cùng một bộ với bộ quần áo của hắn.
“Tự buộc.” Sơ Tranh lười tháo ra buộc lại lần nữa.
“…” Nếu như ở Yêu giới, thì ngươi như vậy không biết đã bị chém bao nhiêu lần rồi!
Ti Tàng cũng thật sự tự mở ra, buộc lại một lần nữa, Sơ Tranh buộc còn coi như có chút kỹ thuật, Ti Tàng tự buộc thì là…
Được rồi, dù sao hắn cũng có một khuôn mặt đẹp mà.
–
Bây giờ Sơ Tranh đứng trước một vấn đề nghiêm trọng hơn.
Yêu Vương đại nhân chê giường nhỏ, cũng cảm thấy Sơ Tranh đang sỉ nhục hắn, đang nổi trận lôi đình.
“Sao bản vương có thể ngủ ở nơi thế này chứ!”
Cả người Sơ Tranh đều lộ ra một cỗ lạnh lùng: “Ồ, tôi cũng không có ý định cho anh ngủ.”
Ti Tàng không ngờ tới Sơ Tranh sẽ nói như vậy, trong phòng yên tĩnh một giây.
“Vậy bản vương ngủ ở đâu?” Hắn đã nhìn qua, nơi này chỉ có hai phòng, phòng bên ngoài kia căn bản không có nơi để ngủ.
“Anh ngủ dưới đất.” Sơ Tranh chỉ vào sàn nhà đuổi Yêu Vương đại nhân.
Ti Tàng nhíu mày: “Ngươi nói cái gì?”
Sơ Tranh tốt bụng lặp lại một lần: “Ngủ dưới đất, Yêu các anh thính lực không tốt lắm à?”
Đôi mắt màu tím nhạt của Ti Tàng hơi trừng lớn, giống như không thể tin được có người dám nói vậy với mình.
Ở Yêu giới hắn ngủ trên gì?
Giường bạch ngọc có da lông của hổ yêu ngàn năm trải thành, chăn mền do giao tiêu dệt thành… Bây giờ lại bao hắn ngủ dưới đất! Dưới đất!
Nhân loại thật to gan!
Sơ Tranh không sợ chết tiếp tục bổ sung một câu: “Anh cũng có thể ra ngoài ngủ, nếu anh có tiền.”
Tiền?
Yêu Vương đại nhân nhớ tới, vừa rồi hình như từng thấy tiền của thế giới loài người trên TV… Đáng tiếc hắn không có.
Mắt thấy Sơ Tranh đã muốn chiếm lấy giường, Yêu Vương đột nhiên giơ tay kéo cô ra, tự ngồi xuống: “Bản vương trưng dụng nơi này! Mặc dù hơi đơn sơ, nhưng bản vương đành miễn cưỡng chịu đựng.”
Sơ Tranh: “…” Bệnh tâm thần.
Sơ Tranh không để ý đến hắn, trải chăn mền ngăn nắp dưới đất, Ti Tàng cho là cô muốn tự ngủ, ai ngờ sau khi trải xong, Sơ Tranh lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai kéo hắn xuống.
Sức lực của Ti Tàng tuy lớn, nhưng lại không ngăn được tốc độ khi Sơ Tranh đột nhiên động thủ.
Hắn ngồi trên chăn, ngẩng đầu tức giận trừng Sơ Tranh.
Sơ Tranh chậm rãi lên tiếng: “Không phiền Yêu Vương chịu đựng loại khó khăn này, ngài vẫn nên ngủ dưới đất đi, rộng rãi hơn.”
Mẹ, ta còn không trị nổi tên tiểu yêu tinh như mi chắc!
Ti Tàng cảm thấy mình sắp điên rồi, không có ai đi theo làm tùy tùng hầu hạ hắn thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả giường cũng không có.
Sơ Tranh ngồi ở bên giường, có chút bá khí bắt chéo chân, trong cặp mắt xinh đẹp kia không có lấy một gợn sóng, không nhìn ra nửa điểm dao động.
Chỉ nghe thấy giọng nói của cô chậm rãi vang lên: “Nơi này không phải Yêu giới, anh cũng không phải vương của tôi, tôi chứa chấp anh là tôi tốt bụng, nếu anh còn tiếp tục bày ra dáng vẻ phách lối của Yêu Vương, thì tôi cũng không biết mình sẽ làm gì anh đâu.”
“…”
“!!!”
Yêu Vương đại nhân đầu tiên là sững sờ, sau đó chỉ còn lại phẫn nộ.
Ngươi dám làm gì ta?
Sơ Tranh nói xong câu đó thì không để ý tới Ti Tàng nữa, trực tiếp nằm xuống, tắt đèn: “Ngủ ngon, vương của tôi.”
“…”
Vừa rồi ngươi còn nói ta không phải là vương của ngươi, sao giờ lại phải rồi?
Nhân loại đều trở mặt vô tình như thế này à?
Nếu như ta là vương của ngươi, thì giường phải nhường phần ta mới đúng chứ?
Cuối cùng Ti Tàng cũng không làm được hành vi đi cướp giường với Sơ Tranh, quá mất mặt Yêu Vương.
Nhưng bảo hắn ngủ dưới đất…
Ti Tàng cũng không làm được.
Hắn ôm cái gối mà Sơ Tranh ném xuống đất đi ra ngoài ngồi trên ghế sofa, Đồ Lăng Thú trong lồng vô tội mở to mắt nhìn hắn.
Một người một thú cứ như vậy yên lặng nhìn nhau, nếu có chùm sáng rơi xuống, thì có lẽ đây chính là mở màn của một câu chuyện duy mỹ.