Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
[ Giọng của streamer cũng hay thật đấy… ]
[ Mộ Quỷ đừng giả chết, mau xin lỗi Diệp Diệp của chúng tôi đi! ]
[ Tiểu ca ca lại không biết livestream là gì, đây là tiểu khả ái gì vậy, em biết em biết nè, để em giải thích cho anh nhaaa! ]
[ Streamer có thể cho em xem dáng vẻ của tiểu ca ca được không? ]
Trong comments gào đến hăng say, nhưng đáng tiếc Sơ Tranh căn bản không nhìn.
Dần dần có người phát hiện, nơi lúc này Sơ Tranh ở, hình như chính là tòa lầu xây dở từng đi cùng Hoa Diệp.
Fan Hoa Diệp không hiểu rõ Sơ Tranh muốn làm gì, nhưng không trở ngại bọn họ spam “mau xin lỗi”.
“Ngươi đi trước làm gì?” Ti Tàng bị bắt đi phía sau Sơ Tranh, có chút khó chịu.
“Dò đường cho anh.” Sơ Tranh nói: “Anh bị làm chết tôi rất phiền phức.”
“Ngươi đùa gì thế!” Yêu Vương đại nhân cảm thấy bị mạo phạm.
[ Sao lại nghe ra sự cưng chiều trong giọng nói của streamer nhỉ? ]
[ Bản thân mình vì sợ mà bỏ lại Hoa Diệp, bây giờ lại nói loại lời này, chậc chậc, giả vờ giả vịt à? ]
[ Muốn nhìn mặt tiểu ca ca quá!! ]
Đồ Lăng Thú nằm sấp trên vai Sơ Tranh, hạ giọng nói chuyện với Ti Tàng ở đằng sau: “Vương, nơi này có thứ kỳ quái…”
Khi Đồ Lăng Thú rơi xuống đã nhìn thấy, đồ chơi kia đen sì một cục, nhìn rất quái dị.
Ti Tàng: “Kỳ quái thế nào?”
Đồ Lăng Thú không nói rõ được, lúc ấy nó cũng chỉ liếc mắt qua một cái, sau đó thì bị Sơ Tranh bắt được.
Ban ngày và ban đêm tòa lầu xây dở vẫn có chỗ khác nhau, không âm trầm như vậy.
Nhìn từ trong màn hình lại càng không có cảm giác âm trầm.
Không khác gì tòa nhà xây dở bình thường là mấy.
Đi hết toàn bộ tòa lầu một lần, Sơ Tranh tìm được cái điện thoại hôm đó livestream bị mất, trừ cái đó ra thì không có thứ gì khác nữa.
“Ngươi nói vật kỳ quái ở đâu?” Ti Tàng nghi ngờ Đồ Lăng Thú đang nói mò.
Đồ Lăng Thú: “…” Nó thật sự nhìn thấy!
“Quả thật có, tôi đã thấy.” Sơ Tranh nói.
Ti Tàng nhướng mày, vừa muốn nói chuyện, liếc mắt qua nhìn thấy thứ gì đó, hắn nhấc chân đi qua phía bên kia.
[ Mẹ, vừa rồi hình như có thứ gì đó lướt qua trong màn hình! ]
[ Tôi cũng nhìn thấy, thứ gì vậy? ]
[ A! Đó là quần áo của tiểu ca ca sao?! ]
[ Là Hán phục ư! ]
[ Chân của tiểu ca ca thật dài, a a a, vì sao không thể thấy nửa người trên! ]
Động tác của Ti Tàng quá nhanh, Sơ Tranh chưa kịp tránh hắn, làm nửa người dưới của Ti Tàng xuất hiện trong ống kính.
[ Chỗ này có ma thật à? ]
[ Bây giờ là giữa ban ngày, ma quỷ gì tầm này… ]
[ Ai quy định không thể có ma vào ban ngày? ]
Sơ Tranh đi theo Ti Tàng, ống kính lắc lư, người xem bị bóng đen chợt lóe lên vừa rồi kích thích hứng thú, comments của fan Hoa Diệp bị chen rơi rất nhiều.
Mà theo số người tăng lên, người mới vào xem cũng càng ngày càng nhiều.
Sơ Tranh còn trông thấy trên màn hình có quà tặng bay qua.
“Vì sao ngươi lại ở đây?”
Ti Tàng đứng ở chỗ cầu thang, hắn nhìn về phía trên bậc thang, Sơ Tranh nhìn sang theo, không trông thấy gì cả.
Sơ Tranh chĩa camera tới chỗ đó, nhìn từ trong màn hình cũng không nhìn được gì.
Sơ Tranh: “Anh đang nói chuyện với ai vậy?”
“Người bảo vệ?” Ti Tàng giống như không nghe thấy lời Sơ Tranh nói, tiếp tục nhìn chằm chằm phương hướng bậc thang: “Hắn ở đâu?”
[ Tình huống thế nào vậy? Không phải tiểu ca ca đang nói chuyện với streamer sao? ]
[ Mẹ ơi! Streamer dừng máy quay ở đó làm gì? Ở đó có cái gì? ]
[ Không có ma thật đấy chứ? ]
[ Giả vờ giả vịt, nhìn là thấy giả rồi! ]
[ Tôi đột nhiên nổi da gà đầy người. ]
[ Nghĩ lại chuyện Hoa Diệp gặp phải, nói không chừng nơi này thật sự có thứ gì đó… ]
Ti Tàng vươn tay, vừa vặn xuất hiện trong màn ảnh.
Sơ Tranh suy nghĩ một chút, không dịch chuyển khỏi.
Hình như bên kia có thứ gì đó rơi vào trong lòng bàn tay Ti Tàng, sau đó bị hắn nắm chặt.
Đây chỉ là một động tác đơn giản, nhưng người xem lại bị dọa cho phát sợ.
[ Hình như tôi trông thấy… Một người siêu nhỏ? ]
[ Hiệu ứng đặc biệt à. ]
[ Mấy mẹ ơi, đây là phát trực tiếp!! Đào đâu ra hiệu ứng!! ]
[ Đậu mé! ]
[ Hình như tôi cũng nhìn thấy. ]
[ Tiểu ca ca là đại sư sao? Cho nên thật sự có ma à? ]
Đám người này muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ít người bắt đầu tặng quà.
Người Sơ Tranh thuê tới cũng đặt chân đúng chỗ, rất nhanh đã làm cho fan hâm mộ tăng lên hai mươi ngàn.
Có hai mươi ngàn fan hâm mộ, Sơ Tranh trực tiếp tắt livestream: “Hôm nay live đến đây thôi.”
Người xem cũng không kịp phát biểu cái nhìn thì màn hình đã tối đen lại.
–
Không biết nguyên nhân gì, Sơ Tranh cũng trông thấy người siêu nhỏ trong tay Ti Tàng, chỉ cao tầm bằng một đầu ngón tay, có chút giống tinh linh…
Ừm, hoặc là nói yêu tinh?
Người siêu nhỏ ngồi ở trong lòng bàn tay Ti Tàng, bập bẹ nói: “Ta không biết hắn đi đâu, ta chỉ gặp phải hắn lúc tới đây, sau đó thì không thấy nữa.”
“Chỉ khi tìm được hắn mới có thể trở về Yêu giới?”
“Chắc vậy…” Người siêu nhỏ nhìn có vẻ hết sức yếu ớt, nói chuyện cũng hữu khí vô lực: “Nhưng hắn nói… Tự tiện thông qua Yêu giới để đến đây đều phải chết, hắn sẽ không cho chúng ta trở về.”
Nơi này là một lối đi giữa Yêu giới và nhân giới, nhưng có thứ gì đó canh giữ ở đây, phòng ngừa yêu của Yêu giới tới.
Một khi phát hiện có yêu tới, giết chết bất luận tội.
Mà bây giờ hình như người bảo vệ kia không ở đây…
Sơ Tranh nhìn chằm chằm người siêu nhỏ kia: “Nó là thứ gì?” Lại còn ngồi trong lòng bàn tay thẻ người tốt!!
“Yêu.” Ti Tàng quay người xuống lầu: “… Tinh phách của yêu.”
Ti Tàng thả người siêu nhỏ lên cây đại thụ kia, người siêu nhỏ chậm rãi dung nhập vào thân cây: “Tạ ơn vương.”
Sau khi người siêu nhỏ dung nhập vào đại thụ, quanh thân đại thụ lấp lóe ánh sáng nhạt, tiếp đó cây đại thụ trên mặt đất biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại một gốc cây non.
Sơ Tranh: “…”
Thụ Yêu à.
Ti Tàng nhìn Sơ Tranh một chút: “Không sợ?” Gốc cây lớn như vậy biến thành thế này ngay trước mặt cô, mà cô không dao động chút nào sao?
“Yêu Vương cũng đã gặp, còn sợ một Thụ Yêu à?” Sơ Tranh không hiểu.
Ti Tàng nghĩ lại cũng thấy đúng.
Lá gan của nhân loại này rất lớn.
Ti Tàng mặt lạnh nhặt cây non lên, đưa cho Sơ Tranh: “Nuôi.”
“Dựa vào cái gì?” Sơ Tranh lui lại một bước, quả quyết từ chối: “Không nuôi!”
Ta nuôi một mình mi đã rất khó.
Còn phải nuôi cái cây nữa à!
“Bản vương bảo ngươi…”
Sơ Tranh cắt ngang lời hắn: “Anh đừng quên, một tháng này anh phải nghe lời tôi, chứ không phải tôi nghe lời anh.”
Ti Tàng: “…”
Ti Tàng xém chút bẻ gãy cây non.
Ti Tàng cũng không biết nuôi cây, nhưng đây là yêu tinh Yêu giới, gọi hắn một tiếng Vương, cũng không thể mặc kệ nó được mà?
–
Ti Tàng lại lục soát toàn bộ tòa lầu xây dở này một lần, không phát hiện ra người bảo vệ mà Thụ Yêu nói.
Nếu là người bảo vệ, tại sao lại tự tiện rời khỏi nơi này?
Xảy ra chuyện rồi? Hay là nguyên nhân khác? Hắn còn có thể trở về được không!
Hắn chỉ quan tâm vấn đề cuối cùng.
“Chính là chỗ này… Bên này…”
“Nhanh lên.”
Tiếng bước chân lộn xộn từ xa mà đến gần, mười mấy người đi từ góc rẽ ra, xông thẳng sang bên này.
Dẫn đầu là một người đàn ông, hắn ta nhìn chằm chằm mặt đất trống rỗng, sắc mặt biến hóa.
Người đi theo người đàn ông đến hỏi: “Cây ở đâu?”
“Ở chỗ này… Khi tôi rời khỏi rõ ràng nó vẫn ở đây mà!” Người đàn ông chạy đến vị trí cây đại thụ đã từng nằm: “Ở ngay chỗ này, nó ở ngay chỗ này, sao lại không thấy đâu nữa?”
*
Tiểu tiên nữ: Vé của tui ở ngay chỗ này, vì sao lại không thấy, có phải là mấy cậu không ném không, huhuhu.