Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Răng rắc ——
Trong không khí vang lên tiếng thứ gì đó vỡ vụn.
Những ánh sáng nóng rực và chói mắt kia đột nhiên biến mất, Ti Tàng đứng trên bậc thang hơi mờ.
Ra rồi?
Sơ Tranh xách theo một con rắn, đứng ở vị trí dựa vào tường.
Ti Tàng nhìn chằm chằm người đối diện, cô lại không hề bị thương chút nào…
Hắn cũng đã chuẩn bị tốt để nhặt xác cho cô.
Nhưng cô vậy mà vẫn còn sống, còn phá được kết giới.
“Là con này à?” Sơ Tranh xách con rắn mềm oặt lên hỏi.
Ti Tàng không nhìn con rắn kia, chỉ cau mày: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Sơ Tranh không chút do dự đáp: “Người của anh.”
“…” Ti Tàng nhíu mày: “Bản vương không nói đùa với ngươi, rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao có thể đối phó với yêu?”
Nhân loại bình thường căn bản không thể nào làm được.
Sơ Tranh nhìn rắn trong tay, trầm tư một lát, hỏi: “Nó yếu, trách tôi à?”
“…”
Yếu?
Hắn không có yêu lực, trong thời gian ngắn đều không làm gì được đối phương, thế mà lại nói con rắn kia yếu?
Là hắn có hiểu lầm gì với từ yếu à?
“Thứ đồ chơi này anh có cần không?” Sơ Tranh đi về phía trước một bước: “Cầm vô cùng…” Nặng.
Chữ “nặng” còn chưa nói khỏi miệng, Ti Tàng đã cảnh giác lui về phía sau một bước.
Sơ Tranh ném rắn xuống đất, giữa lông mày liên tục xuất hiện khí thế hung ác: “Anh có ý gì?” Ta cứu được mi, mi không cảm ơn thì cũng thôi đi, bây giờ còn chất vấn ta.
“Trả lời câu hỏi phía trước của ta.” Ngươi là ai, vì sao có thể đối phó với yêu.
Sơ Tranh bóp cổ tay, tâm bình khí hòa trả lời: “Câu hỏi thứ nhất, tôi là người của anh.”
“Câu hỏi thứ hai…”
Cô vung tay lên, ngân tuyến tản ra trong không khí, đan dệt ra trong không khí thành một đóa hoa nở rực rỡ, sau đó lại tản ra, như ánh sáng tuôn về phía Ti Tàng.
Ti Tàng vô thức lui về phía sau, lui đến khi không thể lui nữa, phía sau lưng chống vào bức tường lạnh băng.
Ngân tuyến vờn quanh hắn, ánh sáng bạc lung linh rơi trên người hắn, giống như mạ thêm cho hắn một tầng sáng.
Bọn nó còn cách mình một khoảng cách, cũng không thật sự đụng vào hắn.
Cách rất gần, hắn phát hiện những ngân tuyến này rất mảnh, nếu như không phải nó đang phát sáng, thì gần như sẽ không thể nhìn thấy.
Đây là thứ gì?
Ti Tàng tự nhận mình kiến thức rộng rãi, nhưng từng thấy thứ như này… Bọn nó giống như vật sống.
“Ngươi không phải là người?”
“…” Ta cảm thấy thẻ người tốt đang mắng ta, ta có chứng cứ.
Sơ Tranh thu hồi ngân tuyến, ngân tuyến bay vòng quanh cô một vòng, rồi quấn ở chỗ cổ tay.
“Tôi là người.”
“Thứ vừa rồi…”
“Tôi nói cho anh biết làm sao để đối phó với con yêu vừa rồi, nhưng không cần thiết phải giải thích cho anh biết đó là cái gì.” Hỏi hoài không dứt!
Kít ——
Cửa của lối thoát hiểm bị người ta kéo ra.
Đối phương không ngờ tới chỗ này có người, sững sờ tại chỗ.
Sơ Tranh trấn định nắm lấy đuôi rắn, kéo Ti Tàng rời đi bằng lối đi bộ.
Rắn bị cô kéo lấy, đầu va va chạm chạm trên bậc thang.
“…” Rắn? Giả à? Chắc chắn là giả, sao trong tòa nhà của họ lại có rắn được!
–
Ga ra tầng hầm.
Sắc mặt Hoa Diệp rất khó coi ngồi ở ghế phụ, cô ta bị nhiều người nhìn như vậy, bị người ta ném ra khỏi công ty.
“Anh Lâm, rốt cuộc chuyện là thế nào?” Hoa Diệp tức giận chất vấn người đàn ông bên cạnh.
Lâm Siêu cúp điện thoại, sắc mặt không tốt lắm: “Công ty bị người thu mua.”
“… Cho nên?” Công ty bị thu mua thì liên quan gì đến câu hỏi của cô ta?
Cô ta đang hỏi Mộ Quỷ kia làm sao kìa!
Lâm Siêu: “Người thu mua công ty chính là Mộ Quỷ kia.”
Hoa Diệp: “…”
Một hồi lâu sau Hoa Diệp miễn cưỡng gạt ra một nụ cười: “Anh Lâm, anh nói đùa à?”
Sao cô có thể…
Không thể nào.
“Tôi đùa với cô làm gì?” Lâm Siêu không vui: “Tôi sợ cũng bị cô hại chết rồi!”
Mặc dù Lâm Siêu là phó tổng, nhưng quyền lực của phó tổng như hắn ta cũng không lớn, cũng không có cổ phần của công ty.
Lần này thu mua rất gấp gáp, cho nên hắn ta cũng không nhận được tin tức…
Thật ra cũng có người muốn nói cho hắn ta biết, nhưng khoảng thời gian này tâm tư Lâm Siêu đều đặt hết trên người Hoa Diệp, nên hoàn toàn không chú ý đến.
Hoa Diệp: “…”
–
Trở lại chỗ ở, Sơ Tranh nhét rắn vào trong cái lồng mà Đồ Lăng Thú từng dùng.
Đồ Lăng Thú: “…”
Nhân loại hung này tàn lại bắt được một con thú cưng mới à?
“Vương, con này bắt ở đâu vậy?” Đồ Lăng Thú mò đến bên người Ti Tàng.
Ti Tàng không để ý đến nó.
Đồ Lăng Thú không dám hỏi nhiều, chạy đến trước chiếc lồng nhìn chằm chằm con rắn kia.
Con này còn… Còn sống không?
Sao thấy giống như không thở nữa nhỉ?
Giờ Đồ Lăng Thú mới phát hiện bầu không khí giữa Vương nhà mình và nhân loại kia không đúng lắm.
Đồ Lăng Thú vò đầu bứt tai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khoảng chừng hai tiếng sau, Đồ Lăng Thú bị Yêu Vương nhà mình triệu hoán.
Ti Tàng mặt lạnh hỏi: “Ngươi cảm thấy cô ta là người sao?”
“…” Hả hả hả hả, câu hỏi này của ngài đơn thuần là mắng cô ta, hay là nghiêm túc hỏi cô ta có phải là người không vậy?
“Trên người cô ta không có yêu khí, chắc là… Người.” Đồ Lăng Thú yếu ớt nói.
Ti Tàng cũng biết điểm này.
Nhưng cô biểu hiện không hề giống một con người.
Không sợ yêu thì cũng thôi đi, còn có chút thủ đoạn không hiểu nổi…
Bản vương sợ cái gì!
Bản vương ngược lại muốn xem xem cô ta muốn làm gì!
Hừ!
“Đi bắt xà yêu kia tới đây.” Ti Tàng đá đá Đồ Lăng Thú.
Đồ Lăng Thú: “…”
Đồ Lăng Thú nhìn Sơ Tranh ở một bên khác của phòng.
Sơ Tranh lạnh lùng nói: “Hắn bảo mi bắt thì cứ bắt, nhìn ta làm gì.”
“…”
Thứ này không phải do cô bắt sao, nó không dám tùy tiện động mà.
Đồ Lăng Thú chịu mệt nhọc lôi con rắn từ trong lồng ra, nó vốn đã không lớn, con rắn kia cũng không nhỏ, Đồ Lăng Thú thở hổn hển kéo hồi lâu mới được.
“Bản vương biết ngươi không chết, không muốn trở thành đồ ăn thì tốt nhất đừng tiếp tục giả chết.”
Xà yêu: “…”
Xà yêu khẽ động cái đuôi, không dám tiếp tục giả chết nữa.
Nhưng nó đau quá, toàn thân trên dưới đều rất đau.
Người phụ nữ kia lại còn túm lấy đuôi nó kéo một đường!
Xà yêu cuộn thành một cục, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt: “Ngươi chọc vào ta trước!!”
Ti Tàng nhíu mày: “Ngươi không biết bản vương?”
“…” Ngài là vị nào?
Ti Tàng hơi trầm mặc: “Sao ngươi lại đến thế giới này?”
Mặc dù không biết người đàn ông này là ai, nhưng xà yêu cảm thấy trên người hắn có một cỗ áp bức làm mình rất không thoải mái.
Cho nên xà yêu quyết định tạm thời cúi đầu: “Từ nhỏ ta đã ở đây rồi.”
Ti Tàng: “…”
Ti Tàng: “Sao ngươi có thể sử dụng yêu lực?”
Xà yêu: “Từ nhỏ ta đã có thể sử dụng.”
Ti Tàng: “…”
–
Xà yêu chính là yêu ở đây, loại mà có hộ khẩu ấy.
Từ lúc nó bắt đầu hiểu chuyện thì đã sống ở đây rồi, trừ cha nó ra thì nó chưa từng gặp những yêu khác.
Về phần yêu lực, từ nhỏ nó đã có thể dùng, nhưng vẫn luôn được cha mẹ răn dạy, tuyệt đối không thể sử dụng yêu lực.
Lần này nếu như không phải Ti Tàng tìm tới cửa, thì nó cũng sẽ không bại lộ.
Ti Tàng híp híp mắt: “Cha ngươi cũng là yêu?”
“… Đúng vậy.” Xà yêu duỗi đầu ra, nói năng có khí phách: “Việc này không liên quan đến cha ta, tự ta gánh chịu, ngươi có chuyện gì thì cứ nhằm vào ta!”
“A.”
Ti Tàng vứt cho xà yêu một nụ cười lạnh, bảo Đồ Lăng Thú nhốt nó về.
Xà yêu: “!!!”