Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Các ngươi làm gì ở đây?” Cửa ban công bị mở ra, giọng nói của Ti Tàng theo sát mà tới.
Sơ Tranh trấn định đứng dậy, cầm lấy bình nước: “Tưới cho cây của anh chút nước.”
Đồ Lăng Thú không nghĩ tới Sơ Tranh không có nghĩa khí như thế, lắp ba lắp bắp nói: “Ta… Ta… Ta ta ta hít thở không khí, hít thở không khí.”
Ti Tàng híp mắt lại, đằng đằng sát khí: “Trong phòng không đủ cho ngươi hít à, mà phải ở cùng cô ấy?”
Đồ Lăng Thú: “…”
Sao lại là nó sai nữa.
Ti Tàng xách Đồ Lăng Thú vào nhốt trong lồng.
Sơ Tranh coi như không nhìn thấy, tản bộ qua, khi tới gần phòng ngủ thì tăng thêm tốc độ đi vào, cũng đóng cửa lại.
Đồ Lăng Thú: “…”
Nó sẽ không bao giờ nói chuyện với cô nữa!
Nó quá khổ.
–
Lần nữa nhìn thấy Hoa Diệp là đã sắp tết, Ti Tàng đi lấy người máy hắn tâm tâm niệm niệm.
Sơ Tranh muốn mua cho hắn, nhưng Yêu Vương đại nhân người ta có cốt khí cực kì, không chịu lấy.
Cho nên Sơ Tranh cũng không cưỡng cầu… Dù sao cô lại chẳng thua thiệt gì.
Cho nên tận bây giờ Ti Tàng mới lấy được người máy kia.
Sơ Tranh không có việc gì chờ ở một bên, trong tiệm có người đang cầm máy tính bảng xem tin tức.
“Gần đây xảy ra nhiều vụ án mạng, thi thể người chết khá quỷ dị, cảnh sát không công bố chi tiết cụ thể, nhưng vẫn có chút manh mối được tiết lộ ra ngoài, nghe nói những người chết đó đều giống như thây khô, nhưng căn cứ theo kết quả điều tra thì một ngày trước họ còn nhảy nhót tưng bừng, sao chỉ sau một ngày đã biến thành thây khô rồi…”
Sơ Tranh thuận tiện nghe một chút.
Chuyện này đã náo loạn mấy ngày rồi.
Chuyện quỷ dị như vậy chắc chắn có liên quan đến yêu…
Sơ Tranh đang nghĩ ngợi, sau đó thì nhìn thấy Hoa Diệp.
Dựa theo lý thuyết thì Hoa Diệp phải sống cực kỳ thoải mái mới đúng.
Trên nền tảng có số lượng fan hâm mộ đông đảo, tiền kiếm được cũng nhiều.
Nghiễm nhiên đã dấn thân vào con đường của võng hồng.
Nhưng mà…
Lúc này nhìn Hoa Diệp hình như rất tiều tụy, vẻ mặt hốt hoảng, đụng vào người khác cũng không biết, đi lên phía trước như du hồn.
Sơ Tranh nhìn Ti Tàng ở trong tiệm một chút, lại nhìn Hoa Diệp sắp đi xa.
Cô đi vào nói với Ti Tàng một tiếng, bảo hắn chờ ở đây, cô sẽ quay lại ngay.
“Ngươi đi đâu vậy?”
“Đánh chó.”
“???”
Chó đâu ra mà đánh?
Sơ Tranh cũng mặc kệ Ti Tàng suy nghĩ gì, nhanh chóng đuổi theo phương hướng Hoa Diệp rời đi.
Hoa Diệp đi lên phía trước chẳng có mục đích gì.
Sơ Tranh chỉ vừa chớp mắt một cái thì hình bóng Hoa Diệp đột nhiên biến mất trong đám người.
Sơ Tranh bước mấy bước đuổi theo.
Bốn phía người người lui tới, đều không có bóng dáng của Hoa Diệp.
Ánh mắt Sơ Tranh dao động, cuối cùng đuổi theo vào một con ngõ nhỏ rất ít người đi bên cạnh.
Đi không bao xa thì đã nhìn thấy Hoa Diệp.
Khác với vừa rồi chính là, lúc này Hoa Diệp nhìn rất có tinh thần, mặt mày hồng hào, ánh sáng chiếu người.
Mà đứng bên cạnh cô ta là một người đàn ông, đang dùng ánh mắt si mê nhìn cô ta.
Sơ Tranh: “…”
Đang làm gì đây nhỉ?
Hoa Diệp dẫn theo người đàn ông chuẩn bị rời đi, quay người thì trông thấy Sơ Tranh, sắc mặt Hoa Diệp hơi biến đổi.
Nhưng rất nhanh cô ta lại trấn định lại: “Mộ Mộ, trùng hợp quá, ở đây cũng có thể gặp phải.”
“Không trùng hợp, tôi đi theo cô đến đây.”
Hoa Diệp: “…”
Sơ Tranh thành thật như vậy, Hoa Diệp cũng không tiện nói tiếp.
Hoa Diệp nở một nụ cười yếu ớt: “Mộ Mộ tìm tôi có chuyện gì không?”
Sơ Tranh vừa muốn nói chuyện, bên cạnh đột nhiên có một bóng đen xuất hiện, đánh ập về phía Hoa Diệp.
Rõ ràng Hoa Diệp rất sợ hãi bóng đen đột nhiên xuất hiện này, không quan tâm gì Sơ Tranh nữa, lập tức quay người chạy mất.
Tốc độ của bóng đen càng nhanh hơn.
Hoa Diệp hoa dung thất sắc giơ tay ngăn cản công kích của bóng đen.
Sơ Tranh mơ hồ nhìn thấy trên cánh tay Hoa Diệp có xúc tu màu đen kỳ quái, nhưng khi cô nhìn kỹ thì những xúc kia tu lại biến mất.
Rõ ràng Hoa Diệp không phải đối thủ của bóng đen.
Chỉ qua mấy lần giao phong thì đã rơi vào thế hạ phong.
Nhưng cô ta túm lấy người đàn ông kia làm bia đỡ đạn, mình thì cấp tốc chạy ra phía bên ngoài.
Mắt thấy Hoa Diệp sắp chạy được rồi, dưới chân đột nhiên bị vấp một cái, người đập thẳng xuống đất.
“A!”
Hoa Diệp hét lớn một tiếng.
Bóng đen theo sát mà tới, dùng một thứ nhìn như súng đồ chơi, ném ra một cái lưới lớn, bọc Hoa Diệp lại.
Thân thể Hoa Diệp tiếp xúc với tấm lưới kia thì xì xì bốc lên khói đen.
Mà bản nhân Hoa Diệp nhìn có vẻ rất đau đớn, ôm mình, không ngừng kêu rên.
Khói đen quanh thân bóng đen chậm chạp rút đi, khôi phục thành dáng vẻ lúc trước Sơ Tranh từng thấy.
“Hi.” Người bảo vệ chào hỏi cô.
“Lúc trước không phải anh không bắt cô ta à?” Lâu như vậy mà cũng không thấy giải quyết, cô cũng định tự lên rồi.
Người bảo vệ: “Tôi đã điều tra được là ai, không phải giờ đang đến bắt cô ta đây sao?”
Còn chưa điều tra rõ người sau lưng cô ta là ai, hắn ta không dám làm loạn, sợ kinh động đến đối phương.
Đến lúc đó đối phương trốn mất, hành động càng bí ẩn hơn, hắn ta đi đâu mà điều tra được nữa?
Sơ Tranh nhìn người đàn ông bên cạnh một chút.
Trên mặt người đàn ông kia vẫn đang treo nụ cười si mê, không thấy chút sợ hãi nào.
“Những người trong tin tức đều do cô ta giết à?”
“Không phải.”
Những người chết kia không phải do Hoa Diệp giết, nhưng cũng không thoát được quan hệ với cô ta.
Người nào cũng sau khi trúng mị thuật của cô ta, bị cô ta mang đi, sau đó thì tử vong.
Trong thân thể Hoa Diệp không chỉ có nội đan của một loại yêu, thân thể của cô ta đã sớm thủng trăm ngàn lỗ.
Mà tinh khí của nhân loại, lại dễ dàng làm cho cô ta tiếp tục duy trì mỹ mạo và giọng hát hay.
“Anh dự định xử trí cô ta thế nào?” Có giết không?!
“Cô ta là con người, tôi không có quyền xử trí cô ta.” Bóng đen nhún nhún vai: “Nhưng chờ tôi lấy nội đan ra, thì chắc hẳn cô ta cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa.”
Thân thể Hoa Diệp đã bị Yêu đan hấp thụ quá nhiều lực lượng.
Sau khi lấy Yêu đan ra, thân thể cô ta sẽ nhanh chóng già yếu, không sống được mấy năm nữa.
Đây là cái giá phải trả khi sử dụng Yêu đan.
Nhân loại tham lam, cuối cùng sẽ hại chết mình.
“Người sau lưng cô ta là ai?” Sơ Tranh mặt không cảm xúc bát quái một câu.
“… Một lão tiền bối.” Người bảo vệ kể cho Sơ Tranh nghe một câu chuyện.
Những người bảo vệ như họ trước khi làm loại chuyện này thì đều là con người.
Đa phần đều là sau khi bị ép đi vào tuyệt cảnh mới đi đến con đường này.
Mà khi hắn ta còn chưa làm nghề này thì vị kia đã ở đó rồi.
Lúc trước hắn ta cũng là do vị tiền bối ấy dạy ra.
Sau đó hắn ta cũng rất ít khi nhìn thấy hành tung của vị kia nữa.
Những người bảo vệ như họ phân tán ở các nơi, cũng không cần báo cáo gì cả.
Cho nên trăm năm không có tin tức của đối phương cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là hắn ta không nghĩ tới, vị lão tiền bối kia vậy mà lại làm ra chuyện như thế…
Ông ta làm người bảo vệ quá lâu.
Lâu đến chết lặng.
Ông ta bắt đầu nhớ cảm giác làm người.
Người bảo vệ cũng nghĩ không thông: “Lúc đầu khi đồng ý làm chuyện này không phải là tự nguyện sao?”
“Đúng vậy, tự nguyện… Nhưng suy nghĩ rồi sẽ thay đổi.” Lão tiền bối thở dài: “Bây giờ chúng ta là quái vật, cậu hiểu không?”
“…”
Người bảo vệ cũng không cảm thấy thế này có gì không tốt.
Vừa có sức mạnh mà người bình thường không có, lại còn có sinh mệnh dài dằng dặc, có gì không tốt?
Chỉ là không thể lui tới quá dài với con người.
Dáng vẻ như thế này của họ không thể duy trì được quá lâu…
“Nói chung mọi chuyện cũng gần như vậy đó. Ống ta chỉ muốn biến về thành người.”