Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Dạ Mị hàn huyên với anh Phi một hồi lâu, cúp điện thoại, hắn nhìn thời gian, do dự một chút, đi đến chỗ cửa thư phòng nhìn xem.
Thư phòng không đóng cửa, Sơ Tranh ngồi sau bàn làm việc, hình như đang họp video.
Dạ Mị quay người thì đụng phải dì Kim.
Hắn lập tức giơ ngón trỏ lên, đặt ở bên môi, ngăn cản dì Kim lên tiếng.
Dạ Mị cùng dì Kim xuống lầu, thỉnh giáo bà ấy: “Bình thường Thu tổng thích ăn gì?”
“Tiểu thư không kén ăn.” Dì Kim nói: “Dạ tiên sinh hỏi chuyện này làm gì?”
Dạ Mị cười đáp: “Cháu muốn nấu chút đồ ăn khuya cho Thu tổng.”
Dì Kim: “Chuyện này không được đâu, sao có thể để cậu làm những chuyện này được.”
Dạ Mị: “Không sao, cháu muốn tự nấu cho Thu tổng.”
Do dự một chút, dì Kim không nói ra chuyện Sơ Tranh không ăn khuya.
“Vậy được rồi.” Dì Kim không ngăn được Dạ Mị, đành phải dẫn hắn đến phòng bếp.
–
Sơ Tranh xuống lầu rót nước, vừa vặn trông thấy Dạ Mị bưng đồ ăn ra.
“Anh đói?” Sơ Tranh dừng lại, hỏi một câu.
“Không… Không phải.” Dạ Mị hơi ngập ngừng nói: “Tôi nấu cho ngài.”
“Tôi lại không…” Chữ đói còn chưa nói ra miệng, lại bị cô nuốt về.
Dạ Mị cho là cô sẽ nói không ăn, ai biết cô lại không nói tiếp, mà là đi đến phòng ăn ngồi xuống.
“Đưa tới đây.”
Dạ Mị hoàn hồn, nhanh chóng đưa tới.
Sơ Tranh hơi nhíu mày: “Chỉ nấu một phần?”
“Ừ.”
Sơ Tranh bảo dì Kim lấy cái bát ra, chia cho Dạ Mị một nửa: “Ăn cùng tôi.”
Dạ Mị hơi do dự, hắn cần phải giữ gìn cân nặng, thứ như bữa ăn khuya hắn không thể ăn.
Nhưng Sơ Tranh đã nói vậy, hắn chỉ hơi chần chờ, rồi cầm đũa lên.
Sơ Tranh nếm thử một miếng, ngẩng đầu hỏi hắn: “Anh nấu?”
“Ừ.” Dạ Mị gật đầu, vô cớ căng thẳng: “Hương vị có được không?”
Sơ Tranh cho lời bình đúng trọng tâm: “Cũng được.”
“…”
Mặc dù chỉ là một câu cũng được, Dạ Mị vẫn thở phào trong lòng.
Sơ Tranh ăn xong, giơ tay lấy cái ly, muốn uống miếng nước, sờ đến ly mới nhớ cô còn chưa rót.
“Tôi đi rót nước cho ngài.” Dạ Mị lập tức đứng dậy.
Dạ Mị vừa đi, điện thoại hắn để trên bàn đột nhiên sáng lên.
Không phải Sơ Tranh muốn nhìn trộm, là tin nhắn kia tự nhảy ra, ở ngay dưới mí mắt cô.
[ A Lâm: Dạ Mị, kịch bản tôi muốn đâu? ]
Sơ Tranh híp mắt lại, cầm lấy điện thoại của Dạ Mị.
Màn hình cần phải mở khoá, có vân tay và mật khẩu.
Sơ Tranh thử sinh nhật Dạ Mị, sai mật khẩu.
Cô căn cứ vào tư liệu từng xem, thử những con số khác, đều là sai mật khẩu.
Sơ Tranh sờ lên bên mép điện thoại một cái, một hồi lâu sau nhập vào mấy con số.
Màn hình lập tức nhảy ra.
Hình nền là một bóng lưng kỳ quái, có hơi hư hóa, rất có ý cảnh, nhưng bóng lưng này…
Sơ Tranh kéo khóe miệng xuống, càng lạnh lùng hơn.
Cô đổi hình nền kia đi, cũng ấn mở tin nhắn.
Tin nhắn đến từ “A Lâm” yên lặng nằm trong hộp thư.
Sơ Tranh ấn mở bàn phím, đánh ra một hàng chữ.
[ Muốn kịch bản gì? ]
Có lẽ người bên kia đang coi chừng điện thoại, đáp lại rất nhanh.
[ A Lâm: Tuyết vực, anh không quên đấy chứ? ]
Sơ Tranh còn chưa đáp, Dạ Mị đã trở về, hắn nhìn thấy điện thoại trong tay Sơ Tranh, yên lặng buông cái ly xuống.
“Lật Lâm dòi anh kịch bản của « Tuyết vực »?” Sơ Tranh để điện thoại di động xuống: “Thế nào, định cho hắn ta?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy là nói anh định cho rồi?” Sơ Tranh dựa ra phía sau một chút: “Tôi cho anh bao nhiêu tài nguyên? Anh đưa bao nhiêu cho hắn ta, còn không biết dừng à?”
“Anh nợ Lật Lâm cái gì?”
“Nói chuyện.”
“…” Dạ Mị mấp máy môi: “Nó là em trai tôi…”
Sơ Tranh đứng dậy, lạnh lùng cắt ngang lời hắn: “Anh còn dám cho hắn ta bất kỳ thứ gì nữa, thì tôi cam đoan anh sẽ không gặp lại hắn ta được nữa đâu.”
Sơ Tranh hơi tức giận thật.
Lật Lâm kia… Thẻ người tốt xem hắn ta như em trai mà cung phụng, nhưng Lật Lâm coi hắn là anh trai sao?
Lật Lâm và Dạ Mị không phải anh em ruột, cha mẹ họ là bạn rất thân.
Về sau cha mẹ Dạ Mị qua đời sớm, được cha mẹ Lật Lâm đón về.
Tuổi tác của Lật Lâm và Dạ Mị chỉ thua kém nhau mấy tháng, đột nhiên có thêm một người anh trai đến chia sẻ cha mẹ mình, đương nhiên Lật Lâm không vui.
Quan hệ của Lật Lâm và Dạ Mị không được tốt, gà bay chó chạy là chuyện thường xảy ra.
Về sau Dạ Mị chủ động đến trường học ở mới chuyển biến tốt đẹp hơn một chút.
Ai ngờ chưa tới một năm thì khi cha mẹ Lật Lâm đi đón Dạ Mị đã xảy ra tai nạn xe cộ.
Lật Lâm và Dạ Mị không học cùng trường, tuy nói lúc ấy cha mẹ Lật Lâm dự định đi đón Dạ Mị trước, nhưng tuyến đường họ đi sẽ không thay đổi.
Cho nên dù có đi đón Lật Lâm thì họ vẫn sẽ xảy ra tai nạn xe cộ.
Thiên tai nhân họa, ai có thể ngăn cản được?
Lật Lâm lại quy kết hết trách nhiệm của chuyện này lên người Dạ Mị.
Lật Lâm bắt đầu trả thù Dạ Mị, từ thời đi học lấy phí sinh hoạt của hắn, đến ép Dạ Mị cho hắn ta tiền.
Lúc trước Dạ Mị tiến vào giới giải trí, lúc ấy hắn vốn đã có một vai diễn rất tốt, nhưng Lật Lâm đột nhiên cũng muốn vào giới giải trí, còn lấy mất vai diễn kia.
Dạ Mị không nói gì.
Lật Lâm muốn gì thì hắn sẽ cho cái đó.
Cũng bởi vì hắn cũng nghĩ như Lật Lâm, cảm thấy chuyện kia là lỗi của hắn.
Sau đó Lật Lâm ngày càng tồi tệ hơn.
Tài nguyên cướp được từ Dạ Mị cũng không dùng, đè ép Dạ Mị không cho phép hắn nổi lên được.
Đến cuối cùng Lật Lâm tính toán lừa hắn lên giường của người khác, đổi lấy thứ mà hắn ta cần.
Đến mức như vậy mà Dạ Mị cũng chỉ thất vọng, vẫn không làm gì hắn ta cả.
Mãi đến sau này Lật Lâm lại làm thêm nhiều chuyện phát rồ nữa, lúc đó mới làm cho Dạ Mị hắc hóa.
Dạ Mị xem Lật Lâm thành trách nhiệm của mình.
Có lẽ không phải hắn không muốn từ chối.
Chỉ là hắn không thể.
Nếu hắn không làm được, vậy thì cô sẽ giúp hắn làm.
–
Có thể là Sơ Tranh nói quá ác, Dạ Mị không dám tự làm chủ, cũng sợ Sơ Tranh thật sự phong sát Lật Lâm.
Mãi đến khi Dạ Mị đến đoàn làm phim cũng không gặp được Sơ Tranh.
Ngày đến đoàn làm phim, Bạch Mãn Xuyên tự lái xe tới đón hắn, cũng tặng cho hắn một món quà.
Bạch Mãn Xuyên giống như cười mà không phải cười: “Cô ấy tặng cậu.”
Dạ Mị sững sờ, một lát sau cất đồ đi.
Bạch Mãn Xuyên nhíu mày: “Không mở ra xem?”
Dạ Mị nhẹ nhàng hỏi: “Bạch tổng muốn xem sao?”
Bạch Mãn Xuyên thu liễm ý cười: “Không muốn.”
Dạ Mị: “Làm phiền Bạch tổng đưa tôi đi, thật ra để anh Phi đưa đi là được rồi, không cần ngài…”
Bạch Mãn Xuyên: “Bây giờ cậu là bảo bối cơ mà, đừng nói bảo tôi làm tài xế cho cậu, dù bảo tôi làm trợ lý cho cậu cũng không tính là gì.”
Dạ Mị nghe ra được sự bất mãn từ trong giọng nói của Bạch Mãn Xuyên.
Bạch Mãn Xuyên xuất thân giàu sang, là thiếu gia nổi danh, bây giờ quản lý công ty giải trí Diệu Quang, đi đâu cũng nở mày nở mặt.
Bị cô gọi đến, chắc chắn là không vui…
Dạ Mị sợ mình càng nói càng làm Bạch Mãn Xuyên không vui, dứt khoát không nói lời nào nữa.
Đưa người đến nơi, khi còn chưa kịp cởi dây an toàn, Bạch Mãn Xuyên đột nhiên nói: “Đúng rồi, cậu có biết chuyện Lật Lâm bị thương không?”
Sắc mặt Dạ Mị biến đổi: “Bị thương?”
Bạch Mãn Xuyên không ý định nói tiếp, Dạ Mị đành phải xuống xe.
Chờ xe của Bạch Mãn Xuyên rời đi, Dạ Mị lập tức lấy điện thoại di động ra.
Không cần hắn hỏi thì đã nhìn thấy trên hot search.
Lật Lâm bị chụp được trên mặt có vết thương, hư hư thực thực bị người ta đánh.
Còn có người đào ra ảnh hai ngày trước Lật Lâm đến bệnh viện.