Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trước đó họ cũng có nghe nói, bên cạnh Thu tổng có người.
Vị sếp như cô cũng đã chia sẻ, người phía dưới chắc chắn sẽ dồn dập chia sẻ theo.
Những người này đều quyền cao chức trọng, bình thường nội dung đăng đều có thể dùng từ đồ sộ để hình dung.
Đột nhiên chia sẻ một bài Weibo như vậy, những người khác nhìn thấy đều cảm thấy rất quỷ dị.
Nhưng nắm lấy nguyên tắc hợp tác cùng có lợi, thương nghiệp tâng bốc lẫn nhau, những người khác cũng thuận tay chia sẻ một cái.
Cho nên dẫn đến không ít người phát hiện, một đám người mang các loại danh hiệu của công ty, các loại chứng nhận chức vị chia sẻ Weibo của Dạ Mị.
Đám dân mạng ngơ ngác.
Vị tiểu ca ca thần tiên vừa mới phát hiện này đã hot tận ra ngoài vòng rồi sao?
Sơ Tranh cũng không bảo những người này chia sẻ.
Nhưng bọn họ hiểu chuyện như thế, lúc này Sơ Tranh biểu thị cuối tháng sẽ cho họ thêm tiền thưởng.
Đám người: “!!” Chia sẻ thêm lần nữa nhé?
Bạch Tẫn Ý: “…”
Sơ Tranh phát tiền thưởng đều từ sổ sách cá nhân của cô, không ai có thể nói gì được cả.
–
[ Ngài xem phim của tôi sao? ]
Dạ Mị gửi tin nhắn này tới rồi lại gỡ bỏ, rất nhanh gửi tới một lần nữa.
[ Cô xem phim của tôi sao? ]
[ Ừ. ] Sơ Tranh cúi đầu trả lời tin nhắn, hoàn toàn không nghe những người khác nói chuyện [ Diễn rất tốt. ]
[ Cô đừng an ủi tôi, tôi biết kỹ thuật diễn của mình mà. ]
Sơ Tranh liếc mắt qua nhìn thấy hình ảnh đang trình chiếu trên PPT, lời tuyên truyền “Bạn là tốt nhất” chợt lóe lên, lúc này đã dời qua.
[ Tong lòng tôi là tốt nhất. ]
Dạ Mị không lập tức trả lời, Sơ Tranh bị Bạch Tẫn Ý nhắc nhở, để điện thoại di động xuống.
Đợi cô cầm điện thoại lên lần nữa thì đã là một tiếng sau.
[ Tối cô có về không? ]
Thời gian gửi là một tiếng trước.
Sơ Tranh nghĩ có lẽ Dạ Mị cũng không nhìn thấy, cho nên không trả lời lại nữa.
“Tiểu thư, ngài về nhà sao?” Bạch Tẫn Ý và Sơ Tranh cùng nhau xuống lầu.
Sơ Tranh không để tâm đáp một tiếng: “Ừ.”
“Thuận đường đưa tôi về một đoạn được không?”
“Không phải anh cũng có xe à?”
Bạch Tẫn Ý hơi trầm mặc: “… Mãn Xuyên đụng hư rồi.”
Sơ Tranh: “…”
Bạch Mãn Xuyên thật đúng là một người thần kỳ mà!
Sơ Tranh lập tức bắt lấy cơ hội mà Bạch Mãn Xuyên sáng tạo cho: “Tôi mua cho anh một chiếc nhé!”
“Không cần, đã đi sửa rồi.” Đâm cũng không nghiêm trọng, còn không đến mức phải đổi xe.
“Không sao, anh là trụ cột của công ty, anh đáng giá có được thứ tốt nhất.” Sơ Tranh mặt nghiêm túc.
Bạch Tẫn Ý: “…”
Anh ta chỉ muốn đi nhờ xe thôi mà.
–
Biệt thự.
Dì Kim nghe thấy tiếng mở cửa, tưởng là Sơ Tranh về, nhanh chóng chạy ra: “Tiểu… A, Dạ tiên sinh?”
Dì Kim ngoài ý muốn.
Trước đó Dạ Mị có nói mấy ngày nay sẽ không về, sao bây giờ lại về rồi?
“Dì Kim.” Dạ Mị quan sát xung quanh: “Thu tổng về chưa ạ?”
“Vẫn chưa đâu.” Dì Kim nhìn thời gian: “Đã trễ thế này rồi, có lẽ tiểu thư không về đâu.”
Bên phía công ty có việc, Sơ Tranh không về là chuyện thường xảy ra.
Dạ Mị lấy điện thoại ra, thấy Sơ Tranh không trả lời tin nhắn của mình, hắn cúi đầu, nói: “Cháu đợi thêm chút nữa vậy.”
Dì Kim biết không khuyên được Dạ Mị: “Vậy tôi đi trải giường cho ngài, tôi tưởng là mấy ngày tới ngài không về, nên đã thu dọn phòng của ngài một chút, còn chưa kịp trải…”
Mới đầu Dạ Mị không có phản ứng gì.
Chờ dì Kim đi đến chỗ cầu thang, hắn gọi dì Kim lại: “Dì Kim, muộn quá rồi, không cần làm phiền, dì đi nghỉ ngơi đi.”
Dì Kim muốn nói gì đó, môi mấp máy, lại chậm rãi khép lại.
“Vậy được rồi.” Dì Kim hơi chần chờ: “Nếu không ngài gọi điện thoại cho tiểu thư hỏi một chút đi, đừng chờ như thế.”
“Được.”
Dì Kim cẩn thận từng bước rời đi.
Kỳ thật Dạ Mị rất mệt mỏi, gần đây đang quay những bộ phim khác.
Dạ Mị chờ hơn nửa tiếng, mấy lần ấn mở danh bạ, cuối cùng đều không gọi đi.
Làm một người được bao nuôi đủ tư cách, không nên đi hỏi thăm hành tung của kim chủ.
Thời gian từng chút từng chút đi đến rạng sáng, mở ra một ngày mới.
Dạ Mị lại chờ thêm một lát, đại khái là tuyệt vọng rồi, chậm rãi lên lầu.
Hắn đứng ở cửa phòng mình, vài giây sau chuyển sang phía phòng của Sơ Tranh.
–
Sơ Tranh cảm thấy mình và Bạch Tẫn Ý chính là bát tự không hợp mà, cho anh ta đi nhờ xe cũng có thể nhờ đến xảy ra chuyện được.
Cho nên cô cảm thấy sáng mai tặng hai chiếc xe cho Bạch Tẫn Ý để đuổi xúi quẩy đi.
Sơ Tranh trở lại biệt thự thì đã sắp hai giờ sáng.
Cô đẩy cửa phòng ra thì thấy trên giường có một bóng đen nằm, Sơ Tranh đang định bật đèn bỗng dừng lại.
Sơ Tranh lui ra khỏi phòng, xác định không phải mình hơn nửa đêm hồ đồ đi nhầm phòng.
Cô lần nữa đi vào, đóng cửa phòng.
Người đàn ông nằm ở một bên giường, chân dài hơi cong lại, Sơ Tranh chuyển tới một bên khác, định ôm hắn đến bên cạnh ngủ cho thoải mái.
Ai biết vừa đụng phải người, thì người đàn ông bỗng mở mắt ra.
Đáy mắt có chút mê man: “Cô về rồi…”
“Sao lại ngủ trong phòng tôi?” Sơ Tranh chống xuống giường, cúi đầu nhìn hắn.
Dạ Mị tỉnh táo lại mấy phần: “Xin lỗi, chưa được cô đồng ý mà tôi đã vào, tôi… Ưm…”
Lời phía sau của Dạ Mị bị Sơ Tranh chắn cho chỉ còn lại âm thanh mơ hồ.
Chăn mền vang lên tiếng sột soạt, âm thanh ấy cực kỳ mập mờ, Dạ Mị không dám động, mặc cho Sơ Tranh đòi lấy.
“Anh tắm chưa?”
“Tắm rồi…”
“Có ngại lát nữa tắm thêm một lần không?”
Dạ Mị sửng sốt một chút, kịp phản ứng, ánh mắt tránh khỏi Sơ Tranh: “Không… Không ngại.”
“Vậy anh đợi tôi chút.” Sơ Tranh buông hắn ra, cũng không bật đèn, cầm quần áo lên đi vào phòng tắm.
Dạ Mị ngồi dậy, hai tay chà xát mặt, có hơi nóng lên, nhịp tim cũng rất nhanh…
Dạ Mị xuống giường, về phòng mình lấy đồ, sau đó ngồi ở trên giường chờ cô.
–
Dạ Mị không chỉ có ban đêm tắm lại một lần, ngày hôm sau lại tắm thêm lần nữa.
Sơ Tranh tựa ở đầu giường nhìn điện thoại, Dạ Mị tắm sạch chui vào trong chăn, Sơ Tranh giơ tay, Dạ Mị rất hiểu chuyện áp vào trong lòng cô.
“Cô là lần đầu tiên sao?” Dạ Mị thăm dò hỏi.
Hắn cho là người như cô, đã sớm…
“Ừ.” Sơ Tranh sờ mái tóc còn hơi ẩm ướt của hắn: “Anh là người đầu tiên.”
Dạ Mị nghe thấy lời này, trong lòng cũng nhịn không được bắt đầu nổi lên gợn sóng.
Bất kể thế nào, ít nhất mình cũng là người đầu tiên có được cô.
Dạ Mị có chút xấu hổ, nhưng vẫn hỏi: “Cô cảm thấy tôi có chỗ nào cần cải thiện không?”
Hiểu rõ nhu cầu của kim chủ cũng rất quan trọng!
Sơ Tranh hôn lên trán hắn: “Không có, anh như vậy rất tốt rồi.”
Dạ Mị không biết cô đang dỗ dành mình hay là thật sự cảm thấy tốt, nhưng cũng không tiện hỏi tiếp nữa.
Dạ Mị nói sang chuyện khác: “Hôm nay cô có đến công ty không?”
“Có.” Còn phải đi tặng xe cho Bạch Tẫn Ý nữa!
Dạ Mị muốn ngồi dậy: “Vậy tôi…”
Sơ Tranh ấn hắn về: “Không sao, buổi chiều rồi đi.”
“Thật sự không sao chứ?” Hắn không muốn làm trễ nãi chuyện của cô.
“Không sao.” Sơ Tranh dừng một chút: “Anh có việc?”
Dạ Mị lắc đầu, biểu thị không có, nhưng nhân lúc Sơ Tranh không chú ý, hắn gửi một tin nhắn cho Kim Lân Khai, bảo anh ta giúp mình hoãn công việc lại đến chiều.
Kim Lân Khai không có hỏi vì sao, chỉ gửi một chữ OK tới.
Ngược lại là anh Phi gửi một đống tin nhắn tới.
Từ công việc đến việc riêng, toàn bộ không thiếu cái nào.
Dạ Mị trả lời mấy tin mang tính lựa chọn, bảo anh ta buổi chiều rồi đến biệt thự đón mình.
Ở trong biệt thự không đi, anh Phi cũng có thể đoán ra hắn đang làm gì.
Cho nên cũng rất hiểu chuyện không hỏi tiếp.