Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Rất nhanh Lật Lâm cảm giác được mình bị trói trên một cái ghế.
Tiếng bước chân xung quanh dần dần đi xa.
Miệng hắn ta bị dán kín, không thể nào kêu la được.
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lật Lâm bắt đầu run rẩy trong lòng.
Đây là nơi nào?
Bắt hắn ta tới đây làm gì?
Tống tiền?
Hay là muốn làm gì?
Lật Lâm không biết mình chờ đợi bao lâu, hắn ta ở đây, một giây thôi cũng cảm thấy dài dằng dặc.
Bên tai lần nữa có âm thanh.
Là tiếng mở cửa và tiếng bước chân, nghe có vẻ người vào còn không ít.
Tiếp đó là các loại tạp âm.
Soạt ——
Đồ trên đầu bị lấy đi, trước mắt Lật Lâm lập tức có ánh sáng.
Thứ đầu tiên hắn ta trông thấy là con rối chia năm xẻ bảy bày trước mặt hắn ta.
Lật Lâm giật mình trong lòng, nhìn về phía người phía sau bàn.
Cái nhìn này làm con ngươi thít chặt một trận.
“Lật tiên sinh, đã lâu không gặp.” Sơ Tranh ngồi ở sau bàn, mặt mày lãnh đạm nhìn hắn ta.
“…”
Lúc này Lật Lâm không thể nào nói chuyện, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô.
Sơ Tranh nháy mắt với người ta, băng dán dán miệng Lật Lâm bị lột ra.
Băng dán vừa lột ra, Lật Lâm lập tức lớn tiếng quát: “Cô muốn làm gì? Thế này là bắt cóc, là phạm pháp!!”
“Tôi không bắt anh.” Sơ Tranh phủ nhận: “Anh đừng nói lung tung.”
Đại khái là Lật Lâm bị chọc giận quá mà hóa cười: “Bây giờ tôi như thế này mà cô nói không phải bắt à?”
Sơ Tranh hất cằm: “Thả hắn ta ra.”
Vệ sĩ đi lên cởi trói, phản ứng đầu tiên của Lật Lâm chính là rời khỏi nơi này, nhưng hắn ta vừa động thì mấy vệ sĩ cao to vạm vỡ đã đứng thẳng trước mặt hắn ta.
Lật Lâm cũng từng học một chút công phu, lúc này động thủ công kích đối phương.
Vệ sĩ ra tay rất hung ác, Lật Lâm cũng không phải dân chuyên nghiệp, chỉ qua mấy chiêu thì đã rơi vào thế hạ phong, rất nhanh bị vệ sĩ đè xuống đất.
Lật Lâm bị đè rất chặt, cánh tay kiềm chế hắn ta giống như kìm sắt vậy.
Lật Lâm cũng không thấp, vậy mà lúc này ở trước mặt vệ sĩ lại giống như một con gà con.
Vệ sĩ xách Lật Lâm lên, khiến cho hắn ta đối mặt với Sơ Tranh.
Trên mặt Lật Lâm có chút vết máu, lúc này nhìn hơi chật vật.
Lật Lâm trừng mắt nhìn về phía Sơ Tranh: “Thu tổng, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Sơ Tranh điểm lên trên bàn một cái: “Ngồi xuống trò chuyện?”
Trên bàn là con rối chia năm xẻ bảy, giống như đang biểu thị gì đó.
Lật Lâm nuốt nuốt nước bọt, ráng chống đỡ khí thế: “Thu tổng có việc gì thì cứ nói thẳng.”
Sơ Tranh gảy gảy đầu con rối: “Thứ này không giải thích một chút à?”
“Đây là cái gì?” Lật Lâm giả ngây giả dại: “Tôi cần giải thích cái gì?”
Sơ Tranh sâu kín nói: “Thứ anh tặng cho Dạ Mị, nhanh như thế mà đã quên rồi à?”
Lật Lâm: “Tôi…”
Vệ sĩ đột nhiên giơ chân đạp lên người hắn ta, Dạ Mị bị đạp cho lảo đảo một cái, nửa quỳ xuống đất.
Lật Lâm che nơi bị đạp, đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra.
“Nghĩ cho kỹ, đừng có nói lung tung.” Sơ Tranh giơ tay chống cằm: “Bọn họ ra tay cũng không thủ hạ lưu tình đâu.”
Lật Lâm đảo mắt nhìn xung quanh, ba vệ sĩ đứng ở bốn phía, hung thần ác sát nhìn hắn ta.
Lật Lâm: “…”
Mẹ!!
Người phụ nữ này muốn giết chết mình sao?
Lật Lâm cắn răng: “Là tôi tặng cho anh ấy, tôi chỉ muốn hòa hoãn quan hệ với anh tôi, chuyện này cũng không được sao?”
“Camera trong này thì sao? Cũng là thứ anh tặng cho anh trai anh à? Anh muốn nhìn thứ gì của anh trai anh, anh biến thái sao?”
Lật Lâm: “Tôi không biết trong đó có thứ gì, con rối này là tôi bảo trợ lý đặt làm theo dáng vẻ của anh tôi, những chuyện khác tôi hoàn toàn không biết.”
Vệ sĩ lần nữa đạp bay Lật Lâm.
Sắc mặt Lật Lâm trắng bệch, nhưng vẫn kiên trì với cách nói đó.
“Tôi không biết gì về camera mà cô nói cả!”
“Ồ.”
Sơ Tranh bình tĩnh giơ tay, vệ sĩ lập tức túm Lật Lâm đi vào góc tối bên cạnh.
Lật Lâm kinh hoảng hô to: “Các người muốn làm gì!!”
Âm thanh quanh quẩn trong phòng, lại không ai đáp lại hắn ta.
–
Sơ Tranh rời khỏi phòng, đây là một căn phòng ở tầng hầm, bình thường dùng để chất đống tạp vật.
Bạch Mãn Xuyên dựa vào một bức tường ở bên ngoài, đang nói chuyện điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại là giọng nữ ngọt lịm, trong tầng hầm yên tĩnh, không mở loa ngoài cũng có thể nghe được rất rõ ràng.
“Moa moa, anh cũng yêu em, anh có chút chuyện, cúp máy nha.” Bạch Mãn Xuyên cúp điện thoại, quay đầu nhìn Sơ Tranh: “Nói rồi?”
“Vẫn chưa.”
Bạch Mãn Xuyên nhướn mày hỏi: “Cô cảm thấy chuyện này có liên quan đến cô chị họ kia không?”
Sơ Tranh hỏi lại: “Anh cảm thấy thế nào?”
Bạch Mãn Xuyên: “Tôi thấy tám chín phần mười, khoảng thời gian trước không phải cậu ta và cô chị họ thân yêu của cô về chung với nhau sao?”
“Hai người làm gì ở đây?”
Giọng nói của Bạch Tẫn Ý đột ngột vang lên.
Lông mao toàn thân Bạch Mãn Xuyên dựng đứng cả, Sơ Tranh ngược lại khá trấn định, lần theo âm thanh nhìn sang.
Bạch Tẫn Ý ngược sáng mà đứng, không thấy rõ thần sắc trên mặt anh ta.
“Anh, em đang nói chuyện phiếm với Thu tổng thôi mà.” Bạch Mãn Xuyên cười đùa tí tửng trả lời.
Bạch Tẫn Ý: “Ở nơi thế này, nói chuyện phiếm?”
Bạch Mãn Xuyên: “Nơi này không tốt sao? Lại không có ai, đúng không, Thu tổng.”
Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ gật đầu: “Ừ.”
Bạch Tẫn Ý nhìn ra cánh cửa phía sau họ một chút: “Một tiếng sau, tiểu thư có một cuộc họp, hi vọng ngài không đến trễ.”
Nói xong câu đó, Bạch Tẫn Ý ra hiệu Bạch Mãn Xuyên đi theo anh ta.
Bạch Mãn Xuyên: “…”
Cũng không muốn đi lắm.
Trừ lúc xin tiền ra thì anh ta cũng không muốn nhìn thấy người anh trai này lắm.
Bạch Mãn Xuyên không có quyền từ chối, vẻ mặt bất lực theo Bạch Tẫn Ý rời đi, bước từng bước thật chậm, giống như phải đi đến nơi tra tấn vậy.
“Bạch Mãn Xuyên!”
“Vâng, tới đây.”
Cha mẹ Bạch gia đều mất sớm.
Bạch Tẫn Ý vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi lớn Bạch Mãn Xuyên.
Bình thường ngoài miệng thì Bạch Mãn Xuyên nói không sợ Bạch Tẫn Ý.
Nhưng khi thật sự phạm tội, đến trước mặt Bạch Tẫn Ý vẫn sợ ơi là sợ.
–
Sơ Tranh về lại căn phòng kia lần nữa, không biết Lật Lâm đã trải qua chuyện gì, toàn thân run rẩy ngồi trên ghế, trên mặt không có nửa phần huyết sắc.
“Nghĩ xong chưa? Thời gian của tôi không nhiều lắm.” Lát nữa còn phải đi họp đấy!
Ánh mắt tan rã của Lật Lâm dần dần ngưng tụ trên người Sơ Tranh, chỗ sâu trong mắt dần dần phun lên sự oán hận.
Sơ Tranh không thèm để ý đến ánh mắt Lật Lâm: “Nói sớm một chút, tốt cho cả anh và tôi.”
Dù Lật Lâm có kiên trì thế nào, thì cũng không thể nào thật sự kháng cự lần giày vò này đến lần giày vò khác.
Cuối cùng Lật Lâm vẫn khai ra.
“Là… Là tôi bỏ vào!”
“Ai bảo anh bỏ vào?”
Trên gương mặt không chút huyết sắc của Lật Lâm kéo ra một nụ cười tái nhợt: “Không có ai cả, là tự tôi bỏ vào.”
Lật Lâm giải thích là mình muốn quay lại vài thứ, sau đó phá hủy tương lai của Dạ Mị mà thôi.
Không có ai sai khiến hắn ta cả.
“Khoản tiền giải trừ hợp đồng của anh.”
Con ngươi Lật Lâm hơi co lại, có lẽ là không biết vì sao Sơ Tranh lại đột nhiên nhảy đến đề tài này.
Sơ Tranh ngừng lại mấy giây, sau đó chậm rãi nói tiếp: “Anh cảm thấy tôi thật sự không điều tra ra được nơi nó chân chính phát ra sao?”
Thần sắc Lật Lâm khẽ biến.
Khoản tiền kia chuyển từ nước ngoài vào, chắc có lẽ cô không điều tra được gì đâu.
Lật Lâm nghĩ như vậy, lại trấn định lại.
Lật Lâm: “Vậy Thu tổng điều tra được chưa? Nếu đã điều tra được rồi thì Thu tổng có thể cho tôi xem.”
“Được.” Thỏa mãn yêu cầu này của ngươi.
Sơ Tranh cho người cầm máy tính vào.
Trong lòng bàn tay Lật Lâm đã đổ một tầng mồ hôi lạnh, chẳng lẽ cô thật sự điều tra được?
Làm sao có thể chứ…
Sơ Tranh chuyển hướng máy tính, cho Lật Lâm xem.
Những tài khoản mà khoản tiền kia lưu thông qua, lúc này đều ở trên đó cả.