Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Yết Cổ nhìn đám thí luyện giả tụ tập ở phía xa, hỏi Sơ Tranh: “Chị, đêm qua chị có nghe thấy gì không?”
“Có.”
“Chị cũng nghe thấy à.” Yết Cổ kích động: “Em còn tưởng là em sinh ra ảo giác, sợ đến mức một đêm không ngủ.”
Sơ Tranh: “Chúc mừng, không phải.”
Yết Cổ: “…”
Chuyện này có gì hay mà chúc mừng.
Anh ta hoàn toàn không vui chút nào đâu được không?!
Vì sao nhìn cô lại như không hề sợ… Nghĩ lại, vừa mở đầu cô đã đánh người chủ trì nhà người ta, thao tác này giống bình thường sao.
Yết Cổ: “Trên thuyền này thật sự có ma à?”
Sơ Tranh thân thiện nhắc nhở: “Bây giờ anh cũng là ma.”
Yết Cổ: “…”
Nói như vậy, đột nhiên không thấy sợ mấy nữa nhỉ.
Sau đó Yết Cổ nghe ngóng được, chỉ có thí luyện giả mới nghe thấy động tĩnh.
Du khách còn lại đều biểu thị bình thường, không nghe thấy âm thanh gì không đúng.
Cho nên ma này chỉ nhằm vào thí luyện giả?
Sơ Tranh ngẫm lại cũng đúng, dù sao phó bản này vốn chuẩn bị cho thí luyện giả mà.
Những người này đều tương đương như diễn viên.
Cũng không biết đám diễn viên này muốn diễn cho họ xem vở kịch gì.
“Chị, chị có đói bụng không?” Yết Cổ sờ bụng: “Em hơi đói, em đi lấy chút đồ ăn lên đây nhé.”
“Tốt nhất anh đừng ăn.”
“Hả?” Yết Cổ không hiểu.
“Bây giờ anh đã chết, không cần ăn gì cả.”
Yết Cổ: “Nhưng em đói.”
Sơ Tranh không khuyên nhiều: “Tùy anh.”
Yết Cổ nhìn Sơ Tranh, cuối cùng quyết định nghe theo đại lão, chịu đói, không đi lấy đồ ăn.
–
Mấy ngày sau đó, mỗi buổi sáng sẽ có người tử vong.
Hoặc là du khách, hoặc là nhân viên công tác trên thuyền, hoặc là thí luyện giả…
Số người chết không giống nhau, có đôi khi thì một người, có đôi khi thì hai ba người.
Chết như thế nào, ai làm ra, mọi người không biết.
Trong đám du khách ngược lại có người chủ động điều tra, nhưng ngày thứ hai sau khi điều tra thì người kia sẽ chết.
Sau khi xảy ra chuyện như vậy hai lần, mọi người cũng không dám trắng trợn điều tra nữa.
Rõ ràng hung thủ đang ở trong đám bọn họ.
Du khách từ ban đầu sợ hãi, đến bây giờ là tuyệt vọng, cả chiếc du thuyền như lộ ra một sự áp lực.
Chiếc du thuyền này giống như đang lái đến một khu vực mà họ không biết, và họ đang bị vây ở đây.
Người chết đi, càng giống như Tử Thần đưa thiếp mời thăm hỏi tới.
Nhân viên công tác trên thuyền, từ lúc đầu là cân đối, trấn an.
Đến phía sau thì cũng không có tâm tư làm việc nữa, thậm chí là bãi công.
Thậm chí sẽ xuất hiện tình huống du khách và nhân viên công tác ra tay đánh nhau.
“Không xong rồi không xong rồi!!”
Hôm nay, Sơ Tranh vừa xuống lầu thì đã nghe thấy có người la lên không xong rồi.
“Đồ ăn trên thuyền ít đi rất nhiều!”
Trong nhà ăn ồn ào ầm ĩ đột nhiên yên tĩnh lại.
Mọi người phái mấy người qua xem xét, cuối cùng kiểm kê xuống, chỉ còn lại lượng thức ăn đủ cho mọi người ăn một hai ngày.
Trước đó bọn họ đã từng xác định rồi, số thức ăn ấy ít nhất đủ cho họ ăn trong một tháng.
Kết quả bây giờ lại biến mất hết…
“Có phải là mấy người làm không!!” Du khách đột nhiên chĩa mũi nhọn về phía công nhân viên.
Công nhân viên vội vàng phản bác: “Mọi người nói gì thế!”
“Mấy người giấu đồ ăn đi rồi đúng không?” Bên phía du khách đại khái là được lời này đánh thức, dồn dập trở nên kích động.
Du khách và nhân viên công tác lập tức chia thành hai nhóm người.
Cuối cùng du khách thắng ở nhiều người, rất nhanh đã chiếm thế thượng phong.
Sau đó là cãi nhau vì vấn đề đồ ăn còn lại.
Chút đồ ăn này chưa chèo chống được hai ngày thì đã khô kiệt.
Bây giờ tất cả mọi người đang ở trong nhà ăn cãi nhau xem sau đó phải làm sao.
Có thể là mấy ngày nay chết quá nhiều người, mọi người đã chết lặng.
Tăng thêm bây giờ chuyện quan trọng nhất là đồ ăn, không có thời gian quan tâm đến những chuyện khác.
Không có đồ ăn, tất cả mọi người đều phải chết.
Sơ Tranh ghé vào trên tầng hai, nhìn cảnh tượng hò hét ầm ĩ phía dưới, thần sắc có chút lãnh đạm.
“Chị, chị xem em tìm được gì này!!”
Không biết Yết Cổ chui từ chỗ nào ra, người đầy bụi đất, trong tay cầm một quyển vở ghi nhớ bằng da.
Vở ghi nhớ nhìn rất cũ, hoàn toàn không tướng xứng với hoàn cảnh của du thuyền này.
Chủ nhân của quyển vở ghi nhớ này chắc là nữ, kiểu chữ rất xinh đẹp.
Nội dung ghi chép phía trước đều là cuộc sống ở trường học và những thứ mà mấy cô gái nhỏ phiền não.
Lật ra hơn một nửa mới có liên quan đến du thuyền.
Năm 2005, ngày 16 tháng 4, trời trong xanh.
Không ngờ có thể rút thưởng trúng chuyến du lịch trên du thuyền xa hoa, chờ mong quá đi.
Ở giữa lại là một chút việc nhỏ vụn vặt.
Năm 2005, ngày 1 tháng 5, trời trong xanh.
Hôm nay có thể lên thế giới màu xanh lam rồi! Các bạn học đều rất hâm mộ mình, đây là chiếc du thuyền lớn nhất trên thế giới, mình thật sự rất chờ mong.
Dựa theo nhật ký ghi chép thì du thuyền bắt đầu xuất phát vào ngày 1 tháng 5, hai ngày đầu tiên đều không có vấn đề gì.
Năm 2005, ngày 4 tháng 5, mưa.
Đã có một người chết, mình rất sợ, tất cả mọi người nói người đó bị giết chết, mình không dám đi xem.
Năm 2005, ngày 5 tháng 5, âm u.
Lại chết thêm một người nữa. Mình nhìn thấy thật nhiều máu… Toàn là máu… Không liên lạc được với thuyền trưởng, lối đi cũng không mở ra được, mình…
Có thể là chủ nhân không viết nổi nữa, ngừng ở đây.
Sau đó lại đứt quãng ghi chép thêm mấy ngày.
Ngày nào cũng có người tử vong, đồ ăn đột nhiên biến mất rất nhiều, du khách và nhân viên công tác chia làm hai phe.
Chuyện ghi chép trong nhật ký gần như trùng hợp với những chuyện xảy ra trên du thuyền lúc này.
Sơ Tranh lật ra phía sau.
Ghi chép phía sau cơ bản đều là từ ngữ ngắn gọn, chỉ có thể suy đoán.
Có một đám người không biết tìm được mấy khẩu súng ở đâu, bọn họ còn tìm được một số đồ hộp.
Đám người kia có vũ khí, có đồ ăn, những người bình thường như họ chỉ có thể nghe theo.
Du thuyền rất nhanh biến thành địa ngục.
Những người bình thường như họ bị sai khiến như nô lệ.
Tử vong và đói như bóng với hình.
Năm 2005, ngày 13 tháng 7.
Ma quỷ ở ngay bên cạ
Một chữ cuối cùng chỉ viết được một nửa thì ngừng bặt lại.
Hai trang phía sau chỉ có dấu chân máu xốc xếch.
“Đoàng!”
Sơ Tranh bị dọa cho xém chút không cầm chắc vở ghi nhớ, con chó điên nào!
Yết Cổ chửi “mẹ” một tiếng.
Súng!
Sau lưng Yết Cổ lại dâng lên một tầng mồ hôi lạnh: “Chị, chị xem những chuyện ghi chép trong này đều xảy ra!!”
Sơ Tranh khép vở ghi nhớ lại, nhìn xuống phía dưới.
Phòng ăn ầm ĩ như chợ bán thức ăn đã yên tĩnh lại, dồn dập nhìn về một phương hướng.
Có mấy người đi từ cửa phòng ăn vào.
Trên người những người này có người mặc đồ của nhân viên phục vụ, có du khách cũng có bảo vệ.
Đám người này cầm vũ khí đi vào, cấp tốc chiếm lĩnh vị trí chủ đạo, cũng biểu thị sau này chỗ này do bọn họ quản lý.
“Chúng tôi tìm được một số đồ hộp, chỉ cần mọi người nghe lời, cam đoan tất cả mọi người sẽ sống sót.” Người đứng trên bàn nói chuyện dùng súng đảo qua đám người: “Nhưng nếu ai không nghe lời, vậy thì cũng đừng trách chúng tôi không khách khí!”
Có một người đàn ông không phục: “Các người…”
Đoàng!
Đùi người đàn ông trúng một phát súng, trực tiếp ngã quỵ xuống đất.
“Nếu còn không nghe lời, chỗ lần sau bắn sẽ không phải là chân mày đâu.” Người kia nhìn về phía đám người: “Còn ai có ý kiến?”
Mọi người câm như hến, không ai dám nói chuyện.
“Này!”
Một giọng nữ mát lạnh truyền đến từ lầu hai, người kia theo bản năng ngẩng đầu.
“Đoàng!”
Đạn bắn trúng đầu người kia, cả người hắn ta đập từ trên bàn xuống đất, trừng to mắt, đã tắt thở.
Đám người: “!!!!”