Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Cô Sơ, chuyện này thật sự do cô làm?” Chủ nhiệm cũng không đành lòng nhìn mèo dưới đất.
“Không phải.”
Nam sinh dáng cao: “Chúng tôi tận mắt nhìn thấy, chủ nhiệm còn trông thấy cô muốn hành hung tôi, cô còn giảo biện!”
Việc này Sơ Tranh thật đúng là khó giải thích.
Con dao kia đúng là dao bác sĩ dùng, còn bị chủ nhiệm trông thấy một màn cô ấn lấy nam sinh kia.
Sơ Tranh cân nhắc lại, có một phương án có thể thực hiện.
“Tôi…”
Sơ Tranh vừa nói ra một chữ thì bị người ta cắt ngang.
“Tôi làm chứng.” Một người đàn ông mặc quần áo vận động màu đen cầm một chiếc máy quay đi từ bên ngoài vào.
“Thầy Đông?” Chủ nhiệm kinh ngạc: “Thầy làm chứng cái gì?”
Người đàn ông giơ máy quay trong tay ra: “Đều quay lại cả rồi.”
Sắc mặt nam sinh dáng cao biến hóa, bao gồm cả đám đồng bọn của cậu ta, trên mặt dần dần mất hết huyết sắc, co rúm lại cúi đầu xuống, không dám nhìn người khác.
Chủ nhiệm nhíu mày hỏi: “Thầy Đông, chiếc máy quay này từ đâu tới?”
Người đàn ông không chút bối rối giải thích: “Hai ngày trước phát hiện chim họa mi trong rừng, muốn quay lại xem, cho nên đặt một cái máy quay ở đây.”
“Vậy à.” Chủ nhiệm đại khái là vẫn cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng lại không tìm ra được nơi kỳ quái: “Thầy nói đã quay lại cả rồi?”
“Vâng.”
Người đàn ông đưa máy quay cho chủ nhiệm.
Máy quay không hoàn toàn nhắm vào phương hướng này.
Mới đầu là mấy nam sinh lén lén lút lút xuất hiện dưới vị trí góc phải của ống kính, không quay được hết toàn bộ, chỉ có ba nam sinh ở trong màn hình.
Nhưng có thể nghe thấy tiếng mèo kêu thê thảm kia.
Sau đó mèo con còn chạy mất một lần, chạy về phía ống kính bên này, nam sinh bắt mèo con về.
Tiếp đó là giọng nói của Sơ Tranh vang lên
Lúc này cô không bị quay vào.
Mãi đến khi cô tiến lên xem xét mèo con thì mới xuất hiện trong màn ảnh.
Video phát xong, sắc mặt chủ nhiệm đã đen thành đáy nồi.
Ông ta biết mấy học sinh này, thành tích học tập rất tốt, bình thường cũng rất nghe lời.
Thành tích học tập tốt ở trong mắt giáo viên sẽ giống như bé ngoan vậy.
Cho nên ông ta theo bản năng cảm thấy bọn họ sẽ không nói dối.
Không ngờ…
Bọn họ không chỉ làm loại chuyện này, mà còn muốn đả thương người.
Nếu như cô Sơ không biết chút công phu quyền cước.
Thì bọn họ sẽ làm ra chuyện gì nữa?
“Các em điên cả rồi!” Chủ nhiệm giận dữ mắng một tiếng: “Mời phụ huynh! Nhất định phải mời phụ huynh!!”
Sắc mặt mấy học sinh trắng bệch.
–
Chủ nhiệm dẫn theo mấy học sinh kia khí thế hung hăng rời đi, Sơ Tranh và người đàn ông đi sau một bước.
“Lần thứ hai.”
“Tôi không bảo anh giúp tôi.” Chút vấn đề nhỏ này cô tự có cách giải quyết.
“Ồ?” Ngữ điệu của người đàn ông hơi kéo dài: “Là tôi xen vào việc của người khác à?”
Sơ Tranh gật đầu: “Ừ.” Đúng vậy, chính là anh xen vào việc của người khác đấy! Đây là chuyện mà anh nên làm sao?
Người đàn ông: “…”
Sơ Tranh và hắn đều là người trong cuộc, cho nên lại bị mời tới văn phòng.
Có video ở đó, mấy học sinh làm gì còn dám giảo biện, thừa nhận là bọn họ làm.
Tóc của chủ nhiệm giáo dục vốn đã không nhiều, lúc này tức giận đến mức rụng không ít.
Bởi vì phụ huynh của mấy học sinh này không thể đồng thời chạy tới vào tối nay, cho nên chủ nhiệm dự định sáng mai rồi xử lý.
Chủ nhiệm bảo giáo viên mang mấy học sinh kia về ký túc xá trước.
“Cô Sơ, thật sự rất xin lỗi cô.” Chủ nhiệm bình tĩnh lại, xin lỗi Sơ Tranh, rồi giới thiệu người đàn ông: “Đây là giáo viên mới tới, Đông Chiết.”
Đông Chiết?
Chủ nhiệm nói hồ sơ của Đông Chiết còn chưa đưa qua, mấy ngày nay vẫn đang ở trường học làm quen với hoàn cảnh, chờ hồ sơ tới mới chính thức nhậm chức.
Sơ Tranh: “…”
Cô chưa từng thấy người này.
Không phải là ma thật chứ?
Còn có máy quay phim kia, sao lại trùng hợp như vậy?
Đi từ văn phòng của chủ nhiệm ra, Đông Chiết thuận miệng nói: “Cô Sơ về phòng y tế à?”
Sơ Tranh nhìn hắn, im ắng hỏi hắn muốn làm gì.
“Tôi vừa vặn tiện đường, cùng đi chứ?” Đông Chiết thản nhiên nói.
“Ồ.”
Sơ Tranh chắp tay sau lưng đi trước, ánh mắt Đông Chiết dừng lại trên người cô vài giây, sau đó mới theo sau.
Lúc xuống lầu, Sơ Tranh đột nhiên dừng lại, xoay người.
Đông Chiết phanh lại rất kịp thời, đứng trên bậc thang cao hơn cô một bậc, cúi đầu nhìn cô.
Trong đôi mắt đen như mực tràn ngập tĩnh mịch.
“Anh là thí luyện giả?” Sơ Tranh hỏi rất ngay thẳng.
“Thí luyện giả?” Giọng nói của hắn hơi dừng lại, giống như nghi hoặc lại như gì khác, một lát sau lắc đầu: “Không phải.”
Sơ Tranh giẫm lên trên bậc thang, tới gần Đông Chiết: “Vậy anh là gì?”
Đông Chiết không nhúc nhích tí nào: “Tôi là Đông Chiết.”
Sơ Tranh: “Anh biết thí luyện giả?”
Đông Chiết từ chối cho ý kiến, trên khuôn mặt không có tâm tình gì đột nhiên nở nụ cười, nhưng thoáng qua thì biến mất, nếu như không phải Sơ Tranh nhìn hắn chằm chằm, thì cũng không phát hiện được.
“Bạn nhỏ thật nhiều câu hỏi nha.” Đông Chiết đi xuống trước: “Nhưng tôi không thể nói cho cô biết được.”
“…”
Không phải thí luyện giả, vậy thì là gì?
Ác linh?
Nhớ lại lần trước trên sân thượng, hắn xuất hiện rất quỷ dị, thật sự rất có khả năng.
Sơ Tranh ôm cánh tay, có chút đáng sợ nha.
–
Ngày hôm sau vừa sáng sớm thì phụ huynh của mấy học sinh kia đã đến.
Chủ nhiệm nói chuyện với bọn họ, nghe nói nói chuyện không vui vẻ gì, chủ nhiệm hơn một lần muốn báo cảnh sát.
Cuối cùng mặc dù không báo cảnh sát, nhưng mấy học sinh kia đều bị xử lý đuổi học.
Phụ huynh chửi bới ở văn phòng, giống như chợ bán thức ăn.
Các phụ huynh chửi rủa xong, đến ký túc xá tìm con mình, muốn dẫn bọn nó đi.
Nhưng quỷ dị chính là mấy cái học sinh này đều biểu thị không muốn rời khỏi trường học.
Còn có một đứa trực tiếp leo lên bệ cửa sổ, tuyên bố nếu bắt cậu ta đi thì cậu ta sẽ nhảy xuống.
Mấy đứa bé đều rất kiên quyết, trường học sợ thật sự ép ra chuyện gì, nên không dám dùng sức mạnh.
Các phụ huynh khuyên hồi lâu mà không có hiệu quả.
Mấy học sinh kia chặn cửa ký túc xá, những người khác căn bản không vào được.
Sơ Tranh về ký túc xá, nghe ổ cứng bát quái di động cô Miêu nói, mấy học sinh đó vẫn còn đang ở trong ký túc xá, sống chết không chịu đi.
“Tuổi còn nhỏ mà sao lại làm ra chuyện như vậy chứ.” Cô Miêu thở dài: “Cũng may cô Sơ có chút công phu, không thì ngày đó nói không chừng đã xảy ra chuyện gì rồi, trẻ con bây giờ tâm tư cũng độc ác quá đi thôi.”
Phần lớn trẻ con tương đối xốc nổi, trong lòng bọn nó còn chưa có nhận thức chính xác.
Gặp phải chuyện, chỉ muốn tình huống trước mắt làm thế nào để có lợi cho mình, bất chấp hậu quả.
Nhưng cũng có đứa bé chỉ là ác độc đơn thuần.
“Gần đây trường học toàn là chuyện gì ấy…” Cô Miêu cầm quần áo, chuẩn bị đi tắm: “Cô Sơ, cô không dùng chứ?”
“Ừ.”
Cô Miêu đi vào không bao lâu, Sơ Tranh bỗng nghe trong toilet rít lên một tiếng.
Sơ Tranh bước mấy bước đi đến toilet: “Cô Miêu?”
Cô Miêu mở cửa, lao ra, run rẩy chỉ vào bên trong: “Máu, máu…”
Sơ Tranh nhìn vào bên trong một chút, trên gương toàn là dấu tay máu, nhìn rất đáng sợ.
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh đi vào sờ một cái, cũng không sờ được máu.
Những dấu tay máu đó giống như in vào trong gương vậy.
Sơ Tranh vỗ vỗ tấm gương, cảnh cáo nói: “Xóa sạch máu đi, nếu không thì sẽ vặn rơi đầu ngươi!”
Trong phòng vệ sinh không biết có một trận âm phong thổi từ chỗ nào tới, đồ vật treo trên tường rơi cạch xuống đất.
“Cô Sơ, cô Sơ, cô không sao chứ.” Giọng của cô Miêu từ truyền bên ngoài vào.
“Không sao.” Sơ Tranh đáp một tiếng, lại quay đầu nhìn tấm gương, ngữ điệu lạnh lẽo: “Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, cút nhanh lên.”