Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh quay đầu nhìn đằng sau Vạn Tín, là Ninh Ninh… Nhưng cũng không phải.
Lúc này trên mặt Ninh Ninh mang nụ cười quỷ dị, thần thái kia hoàn toàn là một người khác.
Trong nháy mắt khi Sơ Tranh nhìn qua, “Ninh Ninh” đẩy Vạn Tín chạy sang lối rẽ bên cạnh.
Trong lối rẽ truyền đến tiếng kêu thảm thiết “a a a” của Vạn Tín.
Âm thanh ấy rất có lực xuyên thấu, gần như quanh quẩn cả tầng lầu.
Sơ Tranh: “…”
–
Tầng ba khu nội trú.
Thùng thùng thùng ——
“Có đây không?”
Giọng nói yếu ớt nương theo tiếng đập cửa “thùng thùng” vang lên trong hành lang.
“Có có có!!” Bên trong cửa có tiếng đáp lại.
Tiếng bước chân rời khỏi cánh cửa kia, tiến về cánh cửa tiếp theo.
Thùng thùng thùng ——
“Có đây không?”
Bên trong cánh cửa kia không có tiếng trả lời.
Tiếp đó cửa mở ra, trong phòng không có ai, đệm chăn rối bời chồng trên giường.
Giày da giẫm lên mặt đất, tạo nên tiếng vang cộc cộc.
Người phía dưới giường nhìn đôi chân càng ngày càng gần kia, chủ nhân của đôi chân ấy xoay chuyển hai vòng tại chỗ, sau đó chuyển hướng ra phía ngoài, cộc cộc rời đi.
Cửa phòng bệnh chậm rãi đóng lại.
Người dưới giường thở phào.
Hắn ta chậm chạp bò từ dưới giường ra, nhưng mà trong nháy mắt ấy hắn ta phát giác được gì đó không thích hợp, ngẩng đầu nhìn lên.
Một gương mặt phóng đại ở ngay phía trên, đối phương âm trầm cười: “Tìm được rồi!”
Người kia “A” một tiếng, bò ra phía ngoài.
Vừa mở cửa, thì bị người ngoài cửa chế trụ, bịt miệng lại kéo đi.
Người mặc áo blouse trắng xuống khỏi giường, sửa sang lại tóc, nói với y tá bên ngoài: “Tiếp tục kiểm tra phòng.”
Một đám người trùng trùng điệp điệp tiến về phòng bệnh kế tiếp, nhưng mà trừ người dẫn đầu kia, thì những người còn lại đều không phát ra chút tiếng vang nào.
“Đám người này đang làm gì thế?” Sơ Tranh và Đông Chiết núp trong bóng tối, nhìn chằm chằm đám người kia.
Họ đuổi theo phương hướng Ninh Ninh chạy mà tới đây.
Nhưng mà không tìm được Ninh Ninh và Vạn Tín, ngược lại trông thấy đám người này.
Không biết Đông Chiết mò đâu ra một tờ giấy, đưa cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh liếc thấy ảnh chụp dán trên giấy, đây không phải là người vừa rồi bị kéo đi sao?
“Những người ban ngày tôi gặp đều là bệnh nhân tâm thần?” Nhưng ban ngày cô giao lưu với những người kia cũng không có bất kỳ chướng ngại gì mà.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, bác sĩ và y tá ban ngày cô gặp, hình như số lượng hơi nhiều…
Đông Chiết cảm thấy chắc tám chín phần.
“Anh ở đây chờ tôi.”
“Cô đi đâu?”
Sơ Tranh đã ra ngoài, Đông Chiết căn bản không giữ được cô.
Đông Chiết: “!!”
Có thể đừng làm ẩu được không!
Sơ Tranh tiện tay lấy một chiếc áo từ chỗ quầy trực của y tá mặc lên, hai tay nhét vào trong túi áo khoác, khí định thần nhàn đi qua phía đám người kia.
Tiếng bước chân của Sơ Tranh rất rõ ràng, đám người phía trước dồn dập quay đầu.
Sơ Tranh đứng vững, hỏi bọn họ: “Mọi người bắt được mấy người rồi?”
Người đàn ông dẫn đầu đi tới: “Cô là…”
“Thế nào, nhanh như vậy đã quên mất viện trưởng rồi à?” Vẻ mặt Sơ Tranh hung ác.
Hình như người đàn ông đã nhớ lại: “Hóa ra là viện trưởng, sao muộn như vậy mà viện trưởng vẫn còn ở đây?”
“Các anh tìm được mấy người rồi?” Sơ Tranh không trả lời mà hỏi lại.
Người đàn ông nhìn người bên cạnh, nói: “Bắt được ba tên không nghe lời.”
“Dẫn tôi đi nhìn xem.”
Người đàn ông chần chờ.
“Lời của viện trưởng như tôi không dùng được nữa sao?”
Lúc này người đàn ông mới cười: “Không phải không phải, nếu viện trưởng muốn xem, vậy thì tôi dẫn viện trưởng đi, mời viện trưởng tới bên này.”
Người đàn ông chân chó làm dấu tay xin mời, lại quay đầu phân phó những người khác: “Mọi người tiếp tục kiểm tra phòng đi.”
Sơ Tranh trấn định tự nhiên đi theo người đàn ông.
Bọn họ một đường đi xuống lầu, đến lầu một rồi vẫn đi xuống tiếp.
Ước chừng xuống khoảng thêm hai tầng nữa, phía trước xuất hiện một cánh cửa.
Người đàn ông điền mật mã vào mở cửa: “Viện trưởng, mời vào bên trong.”
“Anh vào trước đi.” Sơ Tranh ra hiệu hắn ta đi trước.
Người đàn ông: “…”
Người đàn ông cười đi vào trước, Sơ Tranh đi theo phía sau.
Lọt vào trong tầm mắt chính là một hành lang.
Ánh sáng trên hành lang không u ám lắm, có đèn sáng rực.
Mà trên hành lang có bác sĩ và y tá lui tới, bọn họ ra ra vào vào trong từng gian phòng khác biệt trên hành lang, nhìn có vẻ rất bận rộn.
Sơ Tranh nắm cổ tay, đi theo người đàn ông đi lên phía trước.
“Ba người bắt được hôm nay đều ở trong phòng này.” Người đàn ông chỉ vào một căn phòng: “Viện tử muốn đích thân dạy bảo một chút không?”
Sơ Tranh cao quý lãnh diễm gật đầu.
Người đàn ông mở cửa ra.
Tràng cảnh bên trong cửa lập tức có thể nhìn không sót một thứ gì.
Ba người đàn ông bị cởi sạch chỉ còn lại quần lót, cột vào một chiếc ghế làm bằng sắt, mặt đất có dây uốn lượn, nhìn giống như để nối điện.
Một người trong đó đã hôn mê, hai người khác mặt mũi đều tràn đầy hoảng sợ.
Sơ Tranh lãnh đạm nhìn một chút, giống như thật sự chỉ là viện trưởng đến xem.
“Viện trưởng ngài không vào xem thử sao?” Người đàn ông ở bên cạnh cười: “Họ không nghe lời, phải bị trừng phạt nha.”
“Ừ, có lý.”
Sơ Tranh nhấc chân, dường như chuẩn bị đi vào bên trong.
Nụ cười của người đàn ông càng thêm xán lạn, nhưng mà một giây sau, Sơ Tranh đột nhiên quay lại, một tay bóp lấy cổ người đàn ông, ấn hắn ta lên trên cửa.
Người đàn ông kinh hoảng kêu một tiếng: “Viện trưởng, ngài làm gì vậy?”
Sơ Tranh: “Tôi là viện trưởng, tôi muốn làm gì anh thì làm, anh có ý kiến?”
Người đàn ông: “…”
Lời này nhìn như không có vấn đề gì, nhưng luôn cảm thấy thật chết tiệt.
“Người đâu có ai không!!”
Người đàn ông hét to.
Trong các gian phòng ngoài hành lang rất nhanh đã có không ít người đi ra.
Người đàn ông lập tức hét một tiếng: “Viện trưởng điên rồi, mau kéo cô ta ra!”
Sơ Tranh quay đầu nhìn bọn họ, hù dọa bọn họ: “Tôi là viện trưởng, ai dám động đến thì đuổi việc kẻ đó! Nếu ai nghe lời tôi, thì sẽ cho người đó thêm tiền thưởng.”
“Cô ấy là viện trưởng nha.”
“Có tiền thưởng nữa kìa.”
“Lời viện trưởng nói chắc chắn không sai.”
Sau một trận xì xào bàn tán, người vừa định động thủ, trong nháy mắt thu chân về, đứng ở đằng kia, không hề động đậy.
Người đàn ông gấp gáp cực kỳ: “Mấy người làm trò gì thế? Đứng đấy làm gì, mau kéo cô ta ra.”
“… Nhưng cô ấy là viện trưởng mà.” Có người phản bác: “Chúng ta đều phải nghe lời viện trưởng.”
Những người khác phụ họa: “Đúng.”
Người đàn ông: “…”
Đúng cái đầu chứ đúng.
Bọn thần kinh này!
“Ngoan.” Sơ Tranh khen một câu: “Bắt hắn cho tôi.”
Sơ Tranh không chắc chắn vào buổi tối đám người này có nhận thân phận này của cô không.
Nếu như thế này không được, vậy thì cô cũng có phương án B để lựa chọn.
Nhưng bây giờ xem ra, chắc là không cần.
Đám người này nhìn… Có hơi đần.
Rất nhanh người đàn ông kia đã bị hai người ấn lấy trói lại, miệng cũng bị bịt lại.
Lời người đàn ông muốn nói cũng không thể nói ra được chữ nào, tức xém ngất đi.
Sơ Tranh lấy tiền mặt ra, cho mỗi người một xấp.
“Wow!”
“Thật sự có tiền thưởng này.”
“Lúc trước chúng ta làm việc đều không có tiền lương, vẫn là viện trưởng tốt!”
Sơ Tranh bắt đầu lừa gạt bọn họ: “Về sau chỉ cần mấy người nghe lời tôi, tiền thưởng sẽ rất nhiều.”
“Vâng viện trưởng, tôi rất giỏi.”
“Tôi cũng rất giỏi, hôm qua tôi bắt được bệnh nhân chạy trốn.”
Một đám người mồm năm miệng mười nói ra công lao vĩ đại của bản thân.
“Ngừng.” Sơ Tranh chỉ vào người đàn ông kia: “Hắn bất kính với viện trưởng, trước tiên giam hắn lại đi.”
“Ok viện trưởng!”
Mấy người khiêng người đàn ông lên, ném hắn ta vào một căn phòng.