Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Chắc hẳn Đông Chiết có cách riêng của mình để phân biệt những người này, chỉ là tốc độ hơi chậm.
Một người phải dừng lại gần ba mươi giây trước mặt hắn.
Tìm qua từng người như thế, Sơ Tranh chờ đến buồn ngủ.
Ngay khi Đông Chiết xem được một phần ba số người, thì bên phía lối đi có động tĩnh.
Tạ Sướng nghi hoặc nhìn về phương hướng lối đi, đây là tiếng gì vậy?
Người của bệnh viện đều ở đây cả… Không, không đúng, còn có người không ở đây, thí luyện giả giống như mình.
Động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, Tạ Sướng nhìn Sơ Tranh bình chân như vại, giống như không nghe thấy, và bác sĩ y tá xung quanh chỉ chú ý đến Đông Chiết…
Chẳng lẽ mình nghe nhầm rồi?
“… Cô có nghe thấy tiếng gì không?” Tạ Sướng nhịn không được hỏi Sơ Tranh một câu.
“Có.”
Cô gái ngồi trên ghế giọng điệu thản nhiên, nghe không ra nửa phần cảm xúc.
“…” Nghe thấy sao cô không có phản ứng, hắn cũng cho là mình nghe nhầm rồi đó. “Đó là tiếng gì?”
“Không biết.” Sơ Tranh chống cằm: “Anh muốn biết thì có thể tự đi xem.” Hỏi ta làm gì.
Tạ Sướng: “…”
Cô là người bình thường sao?
Không tò mò… Được thôi, loại nơi này không thể tùy tiện tò mò, nhưng không lo lắng sao?
Tạ Sướng hơi chần chờ, không dám ra ngoài một mình.
Phía dưới này nhiều người, ánh sáng cũng đủ, mang đến cho người ta một loại cảm giác như đang ở trong vùng an toàn.
Con người một khi xác định được vùng an toàn, thì sẽ không muốn đi ra khỏi vòng tròn an tâm thoải mái này.
Họ không để ý tới âm thanh kia, nhưng âm thanh kia lại tạo ra động tĩnh càng lúc càng lớn.
Giống như đang đi xuống phía dưới.
Làm cho người ta muốn xem nhẹ cũng khó.
Sơ Tranh nhìn Đông Chiết không cách nào phân tâm một chút, thật sự không chịu được tạp âm này, chống vào thành ghế đứng dậy, lấy tư thái tản bộ nhàn nhã, đi qua nơi âm thanh truyền tới.
Tạ Sướng: “…”
Mình nên đi hay là không đi đây?
Cuối cùng “lòng hiếu kỳ” tuyên bố thắng lợi, hắn đi theo.
Sơ Tranh chậm rãi tản bộ đến cửa vào lối đi, vừa vặn trong lối đi có thứ gì đó bay ra ngoài, cô hơi nghiêng người sang, phòng ngừa thảm kịch.
Tạ Sướng đằng sau thì không may mắn như vậy.
Bị thứ kia đập trúng, ngã xuống đất.
Thứ bay ra không phải đồ vật, mà là người… Còn là người quen.
“Lâm Táp?” Tạ Sướng ngoài ý muốn nhìn người lăn qua một bên: “Sao anh lại…”
Tạ Sướng còn chưa nói hết lời, thì bỗng cảm nhận được một cỗ âm hàn.
Trong lối đi có người từ từ đi tới.
“Lộ… Lộ Giang?” Tạ Sướng giống như không thể tin, sau đó chỉ cảm nhận được một nỗi sợ hãi.
Người trước mặt này… Là Lộ Giang sao?
Lộ Giang mặt không cảm xúc nhìn họ, ống thép dính máu trong tay chậm rãi giơ lên, giống như con rối bị giật dây, đập về phía Sơ Tranh.
Nhưng động tác của hắn ta nhanh hơn con rối bị giật dây nhiều.
Nếu như không phải Sơ Tranh tránh nhanh, thì ống thép ấy đánh xuống có khi phải mất mạng rồi.
Lúc này Lộ Giang giống như chỉ có thể nhìn thấy Sơ Tranh, hoàn toàn không còn quan tâm gì đến Tạ Sướng và Lâm Táp nữa.
Lâm Táp bò từ dưới đất dậy, nói với Tạ Sướng: “Mau đến giúp đi, hắn điên rồi.”
“A… A a a.”
Tạ Sướng và Lâm Táp tự giác gia nhập chiến cuộc, giúp Sơ Tranh hấp dẫn lực chú ý của Lộ Giang.
Đáng tiếc Lộ Giang không có hứng thú với họ, một lòng muốn giết chết Sơ Tranh, chiêu nào chiêu nấy ngoan độc lại trí mạng.
Rầm ——
Tạ Sướng đập xuống bên cạnh, lăn dưới đất hai vòng, hồi lâu sau cũng không đứng lên được.
Lâm Táp cũng không khá hơn chút nào, toàn thân đều là vết thương.
“Tránh ra.” Sơ Tranh dùng một tay kéo Lâm Táp ra, mình chính diện nghênh đón.
Rõ ràng Lộ Giang khác với họ.
Hắn ta giống như đã có thể sử dụng năng lực của thân là ma…
Tất cả mọi người đều là ma.
Tại sao hắn ta có thể vụng trộm thắp sáng kỹ năng!
Đại lão biểu thị rất tức giận.
Hậu quả tất nhiên là Lộ Giang bị đập rồi.
Lâm Táp đã được chứng kiến thao tác “hung tàn” của Sơ Tranh, cho nên lúc này thấy tràng diện này, khá là trấn định.
Tạ Sướng thì không giống.
Hắn chưa từng thấy bao giờ mà!
Về mặt khí thế Lộ Giang đã mang đến cho hắn một cảm giác không được tốt lắm.
Kết quả bây giờ lại bị cô ấn lấy mà đánh, không có chút năng lực đánh trả nào.
“Cẩn thận!!”
Lâm Táp đột nhiên hét một tiếng.
Sơ Tranh cảm giác được phía sau lưng có một trận âm hàn đánh tới, đằng sau có thứ gì đó đang áp sát.
Sơ Tranh không quay đầu, chỉ túm lấy một cánh tay của Lộ Giang, chuẩn bị tránh ra.
Ngay lúc cô tránh ra, cánh tay Lộ Giang đột nhiên đứt ra, thân thể hắn ta bị kéo vào trong lối đi tối đen.
Sơ Tranh đang cầm cánh tay: “???”
Ta là ai.
Ta ở đâu.
Ta đang làm gì?
“Sơ Tranh, cô không sao chứ?” Phía sau lưng Tạ Sướng vẫn còn đang đổ mồ hôi lạnh.
“Không sao.”
Sơ Tranh ném cánh tay trong tay đi.
Đúng là kẻ hung hãn.
Lâm Táp che lấy nơi bị thương nghiêm trọng đi tới: “Người vừa rồi hình như là Ninh Ninh.”
Thứ túm Lộ Giang đi quá nhanh, Lâm Táp cũng chỉ mơ hồ nhìn được một chút, không chắc chắn lắm.
Tạ Sướng: “Có phải Vạn Tín đi cùng Ninh Ninh không? Cậu ta sẽ không…”
Sơ Tranh mặt không cảm xúc lần theo lối đi tối đen nhìn sang.
“Lộ Giang làm sao vậy, vì sao hắn lại công kích chúng ta?”
“Không biết, khi tôi vừa gặp phải hắn thì hắn đã như vậy rồi.” Lâm Táp nói lại mọi chuyện ngắn gọn một lần.
Sau khi Lâm Táp đến đây thì cũng bị vây trong phòng bệnh.
Ban đêm mới tìm được cơ hội chạy ra ngoài.
Lúc trước hắn ta đã từng gặp Lộ Giang một lần, lúc ấy hành vi của Lộ Giang có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh Lộ Giang đã không thấy tung tích đâu.
Cho nên vừa rồi là lần đầu tiên họ chạm mặt trong phó bản này.
Sau đó thì Lộ Giang công kích hắn…
Sơ Tranh đạp cánh tay trên đất một cước, giống như người không liên quan trở về.
Tạ Sướng không quá thân quen với Sơ Tranh, không tiện nói chuyện.
Lâm Táp không phải người nói nhiều, cho nên cũng giữ yên lặng.
Lúc này nếu Vạn Tín ở đây thì có lẽ đã sớm kêu la rồi.
“Đã tìm được chưa?” Sơ Tranh thừa dịp lúc Đông Chiết chuẩn bị đi đến chỗ người tiếp theo, đi qua hỏi hắn.
Đông Chiết lắc đầu: “Vẫn chưa. Vừa rồi không sao chứ?”
Hắn không thể phân tâm, nhưng hắn vẫn nghe thấy động tĩnh.
“Không sao.”
“Ừ.” Đông Chiết gật đầu: “Vậy tôi tiếp tục.”
Sơ Tranh nhìn Đông Chiết tiếp tục kiểm tra từng người một.
Cô giúp không được gì, chỉ có thể yên tĩnh mà nhìn.
Tạ Sướng và Lâm Táp đều có chút bận tâm Lộ Giang sẽ còn quay lại nữa.
“Người đó là ai bậy?” Lâm Táp cũng chưa từng gặp Đông Chiết.
“Không biết, khi tôi tới thì hắn đã ở đây rồi.” Tạ Sướng lắc đầu.
“Họ đang làm gì vậy?”
Tạ Sướng tiếp tục lắc đầu: “Tôi cũng không biết.” Hắn bị các bác sĩ và y tá này chộp tới mà.
Lâm Táp hơi trầm mặc: “Anh có biết vì sao chúng ta lại đột nhiên bị đổi sang phó bản này không?”
“Không biết.”
Mở mắt ra đột nhiên đổi phó bản rồi.
Lúc ấy Tạ Sướng cũng cảm thấy mình đang nằm mơ, không thì chính là lâm vào trong cạm bẫy quỷ quái.
Nhưng trải qua một loạt đánh đấm, Tạ Sướng đã không còn ảo tưởng đó nữa.
Đây chính là một phó bản mới.
Hai người đưa mắt nhìn nhau vài lần, lại đồng thời quay đầu nhìn về phía Sơ Tranh và Đông Chiết.
Bây giờ tình huống như thế nào có lẽ chỉ có họ biết.
Nhưng hiển nhiên hai người đó đều không hề có ý định nói cho họ biết.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, có một số bệnh nhân bắt đầu không kiên nhẫn, kêu la.
Sơ Tranh cũng không nói nhảm, đi qua trực tiếp đánh cho bất tỉnh.
Bệnh nhân làm ầm ĩ nhất thời sợ đến mức không dám lên tiếng nữa.
Cho dù đầu óc bọn họ có vấn đề, thì cũng biết tránh nguy hiểm theo bản năng.