Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ứng Chiếu cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng hắn không yên tâm giao con cho bất kì ai, nhưng không biết vì sao, đến chỗ cô, ngược lại lại không cố kỵ như vậy nữa.
Nhưng có đôi khi lại nghĩ ngợi những lời mà Sơ Tranh không nói ra.
… Vẫn hơi lo lắng.
Cũng may mỗi ngày Ứng Chiếu trở về, oắt con đều rất tốt, tinh thần cũng tốt hơn bất kỳ ai.
“Cô… Thật sự muốn trông nó giúp tôi sao?”
Hôm nay Ứng Chiếu nấu cơm ở nhà, gọi Sơ Tranh tới ăn cùng, lúc trên bàn cơm chần chờ hỏi một câu.
“Không thì sao?”
[ Nếu không phải nể mặt anh, thì em trông cái mẹ gì, nó cũng xứng chắc! ]
Ứng Chiếu: “…”
Ứng Chiếu yên lặng kéo bé con sang bên phía hắn.
Rốt cuộc sao mà cô làm được kiểu trong ngoài không đồng nhất như thế nhỉ?
Hơn nữa ngữ điệu trong nội tâm cô lúc này… Không giống hình tượng lúc này của cô lắm.
“Anh không tin em có thể chăm sóc tốt cho nó?”
“… Không… Không có.” Ứng Chiếu miễn cưỡng mỉm cười, cũng ôm chặt bé vào lòng.
Sơ Tranh chống đũa xuống bát, cằm đặt trên mu bàn tay: “Anh chần chờ cái gì?”
Ánh mắt Ứng Chiếu dao động: “Có sao?”
Sơ Tranh chém đinh chặt sắt: “Có.”
Ứng Chiếu: “Tôi tin cô.”
Sơ Tranh: “Vậy quyết định thế đi.” Cướp con tới tay trước, còn sợ thẻ người tốt không tới sao?
Cơ trí đến một nhóm!
“A?” Sao lại quyết định rồi? “Tôi…”
Sơ Tranh híp mắt lại, giọng điệu rất hung dữ: “Anh không tin em?”
“…”
Ứng Chiếu chỉ cảm thấy làm phiền cô quá mà thôi.
Nhưng hiển nhiên hắn từ chối cũng không có bất kỳ hiệu quả gì, hôm sau Sơ Tranh đã chặn hắn ở cửa ra vào, ôm đứa bé đi.
Ứng Chiếu: “…”
Thật sự rất giống cảnh cướp con.
–
Ứng Chiếu đi làm, Sơ Tranh không có việc gì nằm trên ghế sofa, oắt con bò qua bò lại trên mặt đất, tự chơi đồ chơi.
Nhưng những món đồ chơi ấy, nếu như có chuyên gia ở đây thì có lẽ phải đau lòng đến mức chảy máu ròng ròng.
Sơ Tranh đang lật sách đọc, tựa sách là « Bách khoa toàn thư về chăm sóc trẻ ».
Bên cạnh cô còn đặt đủ loại sách vở lung tung cùng loại « Phương thức trưởng thành tốt nhất cho bé » « Tâm lý học trẻ em » « Hành vi học của trẻ em » « Hứng thú nuôi dạy trẻ » vân vân và mây mây.
Sơ Tranh đọc một hồi, cảm thấy có gì đó túm cô.
Cô rũ mắt nhìn một chút, không biết oắt con đã leo đến một bên ghế sofa từ khi nào, đang túm lấy quần cô, khí lực còn không nhỏ.
“Y y y…”
Oắt con vươn tay về phía cô, đại khái là muốn cô ôm.
Sơ Tranh chống đầu: “Tự trèo lên đi.”
“Y y!”
“Y y cũng vô dụng.” Sơ Tranh cực kỳ lạnh lùng: “Có bản lĩnh thì mi tự trèo lên đi, không thì ngồi yên ở chỗ ấy.”
Oắt con khẽ nghiêng đầu, xê dịch về phía Sơ Tranh, lần nữa vươn tay.
“Y y.”
Sơ Tranh trực tiếp kéo sách lên, ngăn cản ánh mắt.
Oắt con: “…”
Oắt con thở hổn hển loay hoay bên cạnh ghế sofa, chờ Sơ Tranh kéo sách ra lần nữa, vậy mà nó đã bám vào ghế sofa đứng lên.
Sơ Tranh dùng ngân tuyến quét toàn bộ đồ chơi đằng sau ra, lại tiếp tục đọc sách.
Chắc chắn oắt con không bò lên nổi, cho nên dịch qua dịch lại bên cạnh ghế sofa.
Một hồi thì túm tay Sơ Tranh, một hồi lại túm chân cô.
Cuối cùng không biết có phải là vì Sơ Tranh không để ý tới nó hay không, mà lại bắt đầu khóc.
Sơ Tranh chỉ vào nó: “Mi khóc thêm lần nữa thử xem.”
Oắt con sụt sịt mũi, thế mà lại thật sự nén về, tủi ơi là tủi nhìn cô.
“Nhìn ta như vậy cũng vô dụng, mi cũng không phải ba ba của mi.” Sơ Tranh không hề dao động: “Tự chơi đi.”
Oắt con túm lấy quần áo Sơ Tranh, dùng sức kéo.
Sơ Tranh: “…”
Mẹ!
Cuối cùng oắt con vẫn thành công lên được ghế sofa, nằm bên cạnh Sơ Tranh, một hồi thì túm tóc cô, một hồi lại sờ mặt cô.
Sơ Tranh: “…”
Thẻ người tốt cũng không phiền như mi đâu!
Bóp chết là được rồi!!
【 Tiểu tỷ tỷ, ra ngoài phá sản đi!! 】 Vương Giả ngoi lên phát nhiệm vụ.
Sơ Tranh: “…”
Cô cảm thấy… Chăm oắt con cũng không phải là không thể vượt qua được.
Đáng tiếc không có thuốc hối hận.
Bây giờ cô không chỉ phải chăm oắt con, còn phải mang oắt con đi phá sản.
Thật khổ mà!
Sơ Tranh thay quần áo đi ra ngoài, cô nhét xe đẩy trẻ em vào trong không gian, ôm oắt con đi ra ngoài.
Lúc xuống lầu thì gặp phải khách thuê trọ.
Khách thuê trọ ngờ vực: “Chị chủ nhà, chị lấy đâu ra một đứa bé vậy?”
Không phải chị chủ nhà vẫn còn độc thân sao?
“Nhặt.”
“Nhặt? Chị đừng đùa mà, bây giờ ở đâu có em bé cho mà nhặt.” Khách thuê trọ đương nhiên không tin lời Sơ Tranh nói.
“Đứa nhỏ này trông quen quen ta?” Khách thuê trọ cẩn thận nhìn nhìn, càng nhìn càng thấy quen mắt: “Đây không phải là con của anh kia…”
Đứa nhỏ nhà Ứng Chiếu rất là đẹp, rất dễ nhận ra.
Ánh mắt của khách thuê trọ dần dần quỷ dị: “Chị chủ nhà, hai người đây là…”
Cậu ta nhớ rõ lời mà chị chủ nhà nói lúc ăn cơm lần trước.
Sơ Tranh dựng thẳng ngón tay lên, ra hiệu khách thuê trọ đừng để lộ ra.
“Giảm tiền thuê nhà cho cậu.” Còn chưa lấy được thẻ người tốt tới tay, không thể tăng thêm khó khăn cho mình.
Khách thuê trọ: “…”
Cho nên rốt cuộc quan hệ của hai người là thế nào?
Anh trai kia ngày thường gặp phải đều rất ít nói chuyện với họ, cũng không thích họ đụng vào đứa bé này.
Khách thuê trọ rất muốn bát quái trong nhóm chat của chung cư một chút.
Nhưng nghĩ đến chuyện Sơ Tranh nói giảm tiền thuê nhà, khách thuê trọ lại nhịn đau nhét điện thoại về.
–
Đứa trẻ nhỏ đều rất tò mò với thế gian phồn hoa bên ngoài, quay đầu nhìn chỗ này rồi nhìn chỗ kia, hoàn toàn không khóc không nháo.
“Em bé nhà cô thật đáng yêu.” Phần lớn con gái đều không có sức chống cự đối với những thứ đáng yêu.
Lúc này chị gái bán hàng cho Sơ Tranh cũng bị oắt con chinh phục.
Oắt con đang nằm bò trên quầy trong suốt, trong tay nắm lấy một sợi dây chuyền, một tay khác còn cầm một chiếc vòng tay.
“Ừ.”
“Tôi có thể ôm nó một cái được không?”
“Cha nó không thích người khác ôm nó.” Sơ Tranh lắc đầu từ chối.
“A, thường thấy mẹ mới che chở bé đến mức ấy, có rất ít người cha bảo vệ đến thế nha.” Chị gái bán hàng kinh ngạc.
“Coong —— “
Oắt con cầm vòng tay đập trên quầy thủy tinh.
Người bên cạnh nhìn mà hãi hùng khiếp vía.
Chị gái bán hàng vừa rồi luôn dùng tay bảo vệ vòng tay, lúc nãy nói chuyện với Sơ Tranh nên không chú ý.
Lúc này cũng vội vàng giơ tay lót dưới, cả kinh đổ đầy cả mồ hôi lạnh.
“Bé ơi, đưa cái này cho cô được không?” Chị gái bán hàng nhẹ giọng dỗ dành.
Oắt con quay người, nhào vào trong lòng Sơ Tranh.
“Thích à?”
Oắt con nắm rất chặt, mắt to chớp chớp, hôn bẹp một cái lên mặt Sơ Tranh.
Sơ Tranh bị dán cho một mặt nước bọt, ẩm ẩm ướt ướt, còn dinh dính, mang theo cả mùi sữa.
“Mua cho nó chơi đi.” Sơ Tranh ghét bỏ lau lau, nói với chị gái bán hàng: “Cô tính thêm vào đi.”
Chị gái bán hàng: “…”
Chơi?
Thứ đó tận mấy trăm ngàn đấy!
Thế giới của người có tiền, cô ấy thật sự không hiểu.
Sơ Tranh bảo họ lấy đồ ra, bày ở trước mặt oắt con, nó cầm cái nào thì mua cái đó.
Đám người: “…”
Xin hỏi chỗ này của họ là nơi để mua rau cải trắng sao?
Khiếp sợ xong, trong lòng mọi người không khỏi bắt đầu chua chua.
Cửa hàng của họ ai bán được hàng thì sẽ trích phần trăm cho người đó… Bán được nhiều món như vậy, sẽ nhận được bao nhiêu tiền chứ.
Quá chua.
Chua thành chanh tinh.