Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mục Tấn Nhiên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng giơ tay xoa mắt, khàn giọng hỏi: “Tôi có thể đưa nó đi được không?”
Hai tay Ứng Chiếu để trên bàn hơi dùng sức.
Sơ Tranh giơ tay trùm lên mu bàn tay hắn.
Ứng Chiếu không khỏi trấn định lại, hắn nghiêng đầu nhìn Sơ Tranh một chút, nhìn thấy dáng vẻ của cô gái, chút bối rối này dường như cũng bị san bằng.
“Mục tiên sinh, bảo bảo là con của anh, tôi không có cách nào phủ nhận, nhưng anh muốn đưa bảo bảo về… Anh phải nói cho tôi biết, giữa anh và chị Đoàn Hi đã xảy ra chuyện gì, tôi không thể chưa biết rõ mọi chuyện mà giao bảo bảo cho anh được.”
Lúc trước khi sinh con, cô ấy cũng không muốn đến bệnh viện lớn.
Có một người cha quyền thế như vậy, vì sao lại đến nông nỗi ấy?
“Chuyện này…”
Mục Tấn Nhiên giơ hai tay vò tóc, ôm đầu, có vẻ hơi thống khổ.
“Là lỗi của tôi…”
Chuyện của Mục Tấn Nhiên và Đoàn Hi phức tạp hơn nhiều.
Hai người cũng coi như thanh mai trúc mã, về sau gia đình Đoàn Hi phá sản, Mục Tấn Nhiên cũng không có tin tức của Đoàn Hi nữa.
Đợi đến lần gặp gỡ tiếp theo, thì đã là rất nhiều năm sau.
Hai người cũng đã lớn lên, gặp nhau lần nữa, rất nhanh đã yêu nhau.
Nhưng khi người Mục gia biết hắn ta và Đoàn Hi đang yêu nhau, thì chẳng những không ủng hộ hắn ta, ngược lại còn bắt hắn ta phải lập tức chia tay.
Mục Tấn Nhiên cho là mình có thể thuyết phục được người của Mục gia.
Nhưng có người lén hắn ta đi tìm Đoàn Hi, Đoàn Hi bắt đầu trốn tránh hắn ta, cũng đề nghị chia tay, nói mình không xứng với hắn ta.
Đương nhiên Mục Tấn Nhiên sẽ không đồng ý chia tay.
Hai người lại gập ghềnh sống chung một thời gian, tính tình Đoàn Hi vốn sáng sủa, nhưng thời gian ấy luôn luôn sầu mi khổ kiểm, cũng không thích cười nữa.
Sau đó…
Sau đó Mục gia đột nhiên định cho hắn ta một mối hôn sự.
Lúc ấy Mục Tấn Nhiên cũng bị Mục gia lừa, nhưng xui ở chỗ lại bị Đoàn Hi nhìn thấy.
Thời gian ấy Đoàn Hi vốn đã rất mẫn cảm, trông thấy hắn ta ở chung với một người phụ nữ khác, tính tình càng thêm không thích hợp.
Mục Tấn Nhiên lo lắng sẽ xảy ra chuyện, phái người trông coi Đoàn Hi.
Hắn ta giải thích với Đoàn Hi, chuyện kia hắn ta nhất định sẽ xử lý tốt.
Đoàn Hi bắt đầu tin tưởng, Mục Tấn Nhiên phát hiện thái độ của Đoàn Hi đối với mình đã có biến hóa.
Nhưng mà…
Người phụ nữ mà Mục gia coi trọng thừa dịp hắn ta không có nhà, tới tìm Đoàn Hi, không biết hai người nói chuyện gì.
Không quá hai ngày Đoàn Hi đột nhiên thu dọn đồ đạc rời đi.
Lần ấy Mục Tấn Nhiên tìm được Đoàn Hi, cũng cấp tốc xử lý chuyện về người phụ nữ kia.
Nhưng tinh thần của Đoàn Hi không đúng lắm, luôn luôn ngây ngốc một mình trong phòng tắm.
Nhiều lần xém chết trong phòng tắm.
Luôn là ban đêm đột nhiên khóc nói hắn ta thả cho cô ấy đi, cho cô ấy đi đi, cô ấy nói cô ấy sợ, cô ấy nói cô ấy thích hắn.
Nhưng nói xong, lại xin hắn ta thả mình đi.
Mục Tấn Nhiên không muốn thương tổn đến cô ấy, lại không muốn thả cô ấy đi, hắn ta bị tra tấn, Đoàn Hi cũng bị tra tấn.
Mới đầu Đoàn Hi chỉ đập đồ, sau đó thì bắt đầu tức giận mắng chửi, cuối cùng khóc xin hắn ta thả cô ấy đi.
Sau đó nữa, cô ấy không khóc không nháo, không làm gì cả.
Lại qua một thời gian nữa, hành vi của Đoàn Hi bắt đầu trở nên cổ quái, giống như bị điên rồi.
Cô ấy sẽ đột nhiên dịu dàng ngoan ngoãn ôm hắn ta gọi anh yêu, lại đột nhiên nổi điên vào hơn nửa đêm…
Kết quả chẩn đoán của bác sĩ cũng kết luận Đoàn Hi đúng là điên rồi.
“Tôi chỉ muốn giữ cô ấy lại…”
Nhưng mà cuối cùng hắn ta cũng không thể giữ được cô ấy.
Sau khi Đoàn Hi mất tích, Mục Tấn Nhiên mới biết được cô ấy gặp phải những gì.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Là hắn ta không bảo vệ được Đoàn Hi.
Là hắn ta sơ sẩy…
Cũng là hắn ta đoán sai sự độc ác của phụ nữ.
Hắn ta báo thù cho Đoàn Hi, nhưng cũng không tìm được Đoàn Hi nữa.
Lần này sau khi Đoàn Hi mất đi tin tức, Mục Tấn Nhiên không thể tìm được tung tích của Đoàn Hi nữa.
Đại khái là hơn một năm trước, hắn ta nhận được một bưu kiện mà Đoàn Hi gửi cho hắn ta.
Trong đó không có quá nhiều nội dung, chỉ là hoài niệm lại những ngày tháng khi họ còn bé.
Nói nếu như họ được trở lại lúc ấy thì tốt biết bao.
Thời gian nhận được bưu kiện là tầm mấy ngày sau khi Đoàn Hi sinh hạ bảo bảo.
Lúc ấy có lẽ cô ấy cũng biết mình không chịu được nữa rồi.
“Khi tôi gặp chị ấy, chị ấy trừ không khỏe lắm, thì không khác gì người bình thường cả.”
Khi Ứng Chiếu gặp được Đoàn Hi, cô ấy cũng không điên dại gì.
“Có lẽ cô ấy lừa tôi.” Mục Tấn Nhiên đã đoán được: “Cô ấy thông minh như vậy… Sao lại điên thật chứ.”
Mục Tấn Nhiên chậm chậm chờ trở lại bình thường: “Là tôi sai, đứa bé này có thể cho tôi mang về được không, tôi sẽ đền bù cho nó thật tốt.”
Hắn ta không hề biết khi rời đi Đoàn Hi đang mang thai.
Là sau đó mới điều tra được…
Ứng Chiếu nhấp môi dưới, rõ ràng không muốn lắm.
Mục Tấn Nhiên làm vậy với Đoàn Hi…
“Tôi có lỗi với mẹ thằng bé, tuyệt đối sẽ không bạc đãi thằng bé, nó là người duy nhất mà tôi có thể nhớ về, hai người có thể… Trả nó lại cho tôi được không?”
Mục Tấn Nhiên đỏ vành mắt, mang theo vài phần khẩn cầu.
Sơ Tranh thấy Ứng Chiếu không nói lời nào, đành phải lên tiếng: “Đứa bé được nhận nuôi thông qua thủ tục chính quy, cũng đã có hộ khẩu. Mục tiên sinh, đứa bé này không phải nói trả lại cho anh là có thể trả lại cho anh được.”
Cũng không biết Ứng Chiếu tìm quan hệ ở đâu, mà đã làm chuyện này rõ ràng công khai, đứa bé quả thật có tên trên sổ hộ khẩu của Ứng Chiếu, thủ tục hoàn toàn chính quy.
Mục Tấn Nhiên: “Đúng… Tôi biết, hai người muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể đồng ý, tôi cũng cam đoan sẽ cho bé sống một cuộc sống tốt nhất.”
Sơ Tranh: “Mục tiên sinh, anh cảm thấy tôi thiếu tiền không?”
“…”
Trước đó Mục Tấn Nhiên đã phát hiện đồ trong nhà Sơ Tranh, rất nhiều thứ đều có giá trị bất phàm.
Ngay cả đồ em bé mặc trên người, đồ bé dùng, thậm chí là đồ chơi nhỏ, không hề kém cạnh so với những đứa trẻ ngậm thìa vàng sinh ra mà hắn ta từng gặp.
Không…
Hoặc là nói, còn tốt hơn những đứa trẻ kia nữa.
Tin tức liên quan tới cô gái này Mục Tấn Nhiên không điều tra được nhiều lắm, nhà ở trên danh nghĩa không ít, cũng có công ty và đầu tư.
Tuy không phải công ty đứng trước nguy cơ đóng cửa, thì chính là hạng mục đầu tư có độ mạo hiểm rất cao…
Nhưng những chuyện này không tính là gì, sự thật chứng minh trong tay cô có tiền.
“Chuyện của anh và Đoàn Hi, tôi sẽ không nói gì, đây là chuyện của hai người, nhưng trước khi Đoàn Hi chết, đã giao đứa bé cho Ứng Chiếu, chứng minh cô ấy không muốn để anh nuôi dưỡng con của cô ấy, nếu như là nguyện vọng của người chết, thì tất nhiên chúng tôi sẽ tôn trọng.”
Sơ Tranh lấy một tờ danh thiếp ra, đẩy ra giữa bàn: “Nếu như Mục tiên sinh muốn đòi lại đứa bé, vậy thì cứ trực tiếp thưa kiện, đây là luật sư của tôi.”
Đầu ngón tay Sơ Tranh điểm lên danh thiếp một cái, lại nói: “Nhưng nếu Mục tiên sinh lựa chọn thưa kiện, vậy thì cũng đừng trách tôi điều tra chuyện xảy ra trong lúc Đoàn Hi bị anh cầm tù.”
Mục Tấn Nhiên: “…”
“Chúng ta đi thôi.” Sơ Tranh kéo Ứng Chiếu đứng dậy, mang theo đứa bé ở bên cạnh rời đi.
–
Rời khỏi chỗ đó Ứng Chiếu mới hồi thần lại.
“Em nói với anh ta như thế… Nếu như anh ta thật sự thưa kiện thì làm sao?”
“Anh ta không dám thưa kiện.”
“Vì sao?”
“Anh ta không thắng kiện được.”
Không nói đến chuyện đứa bé được nhận nuôi thông qua thủ tục chính quy, chỉ nói đến những chuyện Mục Tấn Nhiên từng làm với Đoàn Hi, Mục Tấn Nhiên nhất định sẽ không lựa chọn thưa kiện.
Đương nhiên nếu như Mục Tấn Nhiên quyết tâm muốn đòi đứa bé về, lựa chọn thưa kiện.
Vậy thì hắn ta cũng phải nhìn tấm danh thiếp kia mà suy nghĩ lại một chút.
[ Đây là đội luật sư mạnh nhất mà mấy ngày nay ta vất vả lắm mới thu thập được, còn sợ không đối phó được Mục Tấn Nhiên à? ]
[ Nếu không được nữa thì làm phá sản là được rồi. ]
Ứng Chiếu: “…”
*
Nội dung tiếp theo đơn thuần là hư cấu!
Ném vé tháng nha ~
Các Tiểu Khả Ái ~~