Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh cầm tờ giấy kia, đứng ở bên
ngoài tiệm đồ uống nào đó, so sánh với cái logo cực lớn của cửa hàng trên đó.
Trừ phương hướng không giống, thì nhìn thế nào cũng thấy giống nhau mà!
Thứ Diệp Tích trông thấy không phải là túi đựng đồ uống của tiệm người ta đó chứ?
Dù sao với tình huống lúc đó của Diệp Tích, cậu ta vô cùng có khả năng đã phán đoán sai lầm.
Nói không chừng chỉ trùng hợp là người kia mua đồ uống ở đây, sau đó cầm cái túi đó, còn cầm nhầm hướng nữa thì sao?
Sơ Tranh thở ra một hơi, đi vào trong tiệm mua một ly đồ uống, cũng nhận được một cái túi giấy.
Sơ Tranh lật xem túi giấy, mặc dù là thiết kế giản lược, nhưng trừ logo của cửa hàng ra thì vẫn còn có những thứ khác.
Còn cái mà Diệp Tích trông thấy, thì chỉ có lẻ loi trơ trọi một cái logo của cửa hàng, còn lại không có gì nữa cả.
Cho nên vẫn có khác biệt.
Sơ Tranh nhìn trà sữa trong tay… Mua cũng mua rồi, không thể lãng phí!
–
Sơ Tranh đã bảo người máy tra xét các nhãn hiệu từng đăng ký, cửa hàng đồ uống thì có thể tra ra được.
Nhưng quay ngược về thì không thể tra ra được nữa.
“Mi chắc chắn không để lọt chứ.” Sơ Tranh vẫn hoài nghi người máy như thường ngày.
“Vậy ngài tự đi mà làm.” Người máy hừ một tiếng: “Bảo người ta làm việc lại còn nghi ngờ người ta.”
Sơ Tranh ngoài miệng thì nghi ngờ, nhưng cũng không tự đi kiểm tra lại.
Người máy lầu bầu oán tránh xong, lại hào hứng nói: “Mặc dù không tìm được cái đó, nhưng ta tìm được một vài thứ khác, chủ nhân có muốn nghe không?”
“Nói.”
“Ngài có biết đây là sản nghiệp của nhà ai không?” Người máy chỉ vào cửa hàng đồ uống kia.
“Nhà ai?”
“Tập đoàn Thịnh Thiên.”
“…”
Lại là Thịnh Thiên?
“Ta cảm thấy tập đoàn Thịnh Thiên này có hiềm nghi rất lớn nha.” Người máy phát biểu ý kiến của mình.
“Hơn nữa tập đoàn Thịnh Thiên thích sử dụng kiểu logo trăng khuyết này, nhãn hiệu dưới trướng của họ, tất cả đều dùng trăng khuyết biến hóa khác nhau mà thành, ngài xem này.”
Người máy ném ra một loạt logo trong không khí.
Trăng khuyết tạo thành đủ loại logo, tất cả đều thuộc danh nghĩa của tập đoàn Thịnh Thiên.
Mạch suy nghĩ của Sơ Tranh rất chi là sáng suốt: “Lỡ như là người ta đạo nhái lại thì sao?”
Người máy hơi trầm mặc, lại mắng: “Vậy thì quá không biết xấu hổ rồi!”
–
Biệt thự nào đó.
Sàn nhà trải thảm thật dày, giẫm lên đấy không phát ra chút âm thanh nào cả.
Một người đàn ông đưa lưng về phía cổng, ngồi ở trên thảm, bên cạnh chất đống không ít sách.
Trên một quyển sách còn đặt một chiếc mặt nạ dữ tợn.
“Tiên sinh.”
Ở cổng có một người lặng yên không tiếng động xuất hiện.
Hắn ta cung kính đứng ở cửa ra vào, không dám bước vào cửa phòng nửa bước.
“Chuyện gì.” Người đàn ông uể oải lên tiếng, giống như không có chút sức lực nào vậy.
“Cái thôn kia bị phát hiện rồi.”
“Ồ.” Người đàn ông không hề quan tâm đến cái thôn kia: “Đã tìm được tên kia chưa?”
“Vẫn chưa…”
Người đàn ông cười một tiếng, trong giọng nói lại nhiễm lên mấy phần ý lạnh: “Đã lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được, mấy người là phế vật sao?”
“…”
Người ngoài cửa không dám đáp lời, thân thể mơ hồ run lên.
“Còn không đi tìm đi?”
Người kia cúi người, nhanh chóng rời đi.
Người đàn ông trong phòng đè lên mặt nạ, lòng bàn tay chậm rãi ma sát mặt nạ.
Nếu như vẫn không tìm thấy, vậy thì hắn ta cũng chỉ có thể từ bỏ bên này, tránh đi một thời gian trước đã.
Dù sao nếu để người của Vấn Tiên Lộ tra được vậy thì sẽ rất phiền toái.
Đặc biệt là người phụ nữ kia, bây giờ hắn ta không muốn có chút liên hệ nào với cô cả.
“Lục tiên sinh, ngài không thể vào. Lục tiên sinh…”
Người đàn ông nhướng mày, đeo mặt nạ lên trên mặt, gần như là đồng thời, một người đàn ông xông từ ngoài cửa vào.
“Lục tiên sinh, có chuyện gì không?”
Người được xưng là Lục tiên sinh nhìn qua cũng chỉ tầm trên dưới ba mươi, một thân âu phục đắt đỏ, trên người mang khí chất tinh anh một phương.
“Chuyện anh đồng ý với tôi đến bây giờ vẫn chưa có kết quả.” Trong mắt Lục tiên sinh đè ép lửa giận: “Hắn bây giờ không bị làm sao hết.”
“Lục tiên sinh, dục tốc bất đạt.” Người đàn ông không nóng không vội: “Chuyện đã đồng ý với anh, tôi tất nhiên sẽ thực hiện, điểm này anh cứ yên tâm.”
Lục tiên sinh: “Anh bảo tôi yên tâm thế nào?”
Người đàn ông lấy một phần văn kiện ở bên cạnh qua, đưa cho hắn ta: “Lục tiên sinh là người thông minh, chắc hẳn nên biết phải làm sao?”
Lục tiên sinh nhíu mày, ngờ vực nhận lấy văn kiện kia lật xem mấy giây: “Thật chứ?”
“Tin hay không, Lục tiên sinh có thể tự quyết định.”
Lục tiên sinh trầm mặc một hồi, cuối cùng thỏa hiệp: “Được, tôi tin anh thêm một lần nữa, nếu như anh dám lừa tôi, vậy thì cũng đừng trách tôi trở mặt với anh!”
Lục tiên sinh buông lời hung ác xong, cầm phần văn kiện kia rời đi.
Đến vội vàng đi cũng vội vàng.
–
Tập đoàn Phồn Tinh.
Hôm nay Tinh Tuyệt nhất định phải tham gia một hội nghị, hắn chỉ cần duy trì thiết lập Hồ Thạc cho hắn, không nói một lời là được.
Hội nghị tiến hành rất bình thường, cho đến khi ——
“Tiên sinh, tôi ra ngoài xử lý chút chuyện.” Hồ Thạc đi đến bên cạnh Tinh Tuyệt, thấp giọng báo cáo: “Ngài chỉ cần ngồi ở đây là được, đừng nói chuyện lung tung.”
Tinh Tuyệt nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Hồ Thạc rời khỏi phòng họp.
“Nhìn từ số liệu quý này của chúng ta, cũng không được lý tưởng cho lắm…”
Tinh Tuyệt lạnh mặt nghe.
Mãi đến khi có người đột nhiên đưa microphone tới chỗ hắn: “Tinh tổng, đối với tình huống hiện tại của tập đoàn, ngài có ý kiến gì không?”
Tinh Tuyệt đã hiểu rõ không ít tình huống của tập đoàn, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ hắn chưa biết rõ ràng.
Nếu thật sự bảo hắn nói, hắn thật đúng là nói không nên lời.
Bút trong tay Tinh Tuyệt chuyển một vòng, quét mắt nhìn về phía đám người: “Mọi người báo cáo xong cả rồi?”
“Dạ… Vẫn chưa.”
Bọn họ còn chưa nói xong, ai ngờ lại có người đột nhiên cắt ngang.
“Vậy thì tiếp tục đi.” Bút trong tay Tinh Tuyệt điểm lên mặt bàn: “Lục tổng giám, không có lần thứ hai.”
Lục tổng giám bị điểm tên, chính là người vừa rồi đặt câu hỏi.
“Tinh tổng.” Lục tổng giám cười cười, trực tiếp đứng lên: “Câu hỏi của tôi có vấn đề gì sao? Trước kia chúng tôi còn chưa báo cáo xong, ngài đã mắng cho chúng tôi tối tăm mặt mũi, sao hôm nay lại trầm mặc như vậy?”
Tinh Tuyệt cau mày, nhìn chằm chằm Lục tổng giám.
Trong công ty chỉ cần là người có khả năng tiếp xúc với hắn, Hồ Thạc đều chuẩn bị tư liệu cho hắn xem qua.
Lục Phong Trạch được Hồ Thạc đánh giá không tốt lắm, đại khái là vì Lục Phong Trạch thường xuyên đối nghịch với hắn.
Giữa lông mày Tinh Tuyệt mơ hồ lộ ra sự sắc bén: “Tôi làm gì, còn cần báo cáo với Lục tổng giám sao?”
Lục Phong Trạch bị Tinh Tuyệt nhìn như vậy, đáy lòng có chút bất an.
Lục Phong Trạch đè chút bất an này xuống: “Chuyện này thì không cần, chỉ là tôi nghe được một chút nghe đồn, muốn chứng thực với Tinh tổng một chút.”
Những người khác trong phòng họp không dám nói chuyện, ánh mắt di động qua lại giữa Lục Phong Trạch và Tinh Tuyệt.
Hôm nay có chuyện gì đây?
Trước kia Lục tổng giám chỉ ngập tràn mùi thuốc súng với Hồ Thạc, cãi nhau ầm ĩ trong cuộc họp là chuyện bình thường.
Sao hôm nay lại chuyển dời đến Tinh tổng rồi?
Tinh Tuyệt đại khái đã có chút suy đoán, hắn rất bình tĩnh hỏi: “Lục tổng giám muốn chứng thực cái gì?”
“Tôi nghe nói…”
“Cốc cốc —— ”
Cửa phòng họp bị gõ vang.
Trợ lý của Tinh Tuyệt đứng bên ngoài: “Tinh tổng, Tô tiên sinh đến, nói có chuyện tìm ngài.”
Tinh Tuyệt bị cái tên Tô tiên sinh quá đột ngột làm cho hơi ngơ ngác, một lát sau mới nhớ tới là Tô Đề Nguyệt.
Tinh Tuyệt thuận thế đứng dậy: “Nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tiếp tục.”
Lục Phong Trạch cất cao âm lượng: “Tinh tổng, ngài mất trí nhớ đúng không?”