TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2504: Vấn tiên hoàng tuyền (83)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

“Sơ Tranh tiểu thư, cô nói lúc ấy bọn họ đang truy đuổi một con sinh vật không biết sao?” Tô Đề Nguyệt sắp xếp xong mọi chuyện, bỏ lỡ đám Sơ Tranh thảo luận chuyện đồ án.

“Ừ.”

“Nó có hình dáng gì?”

“Sao tôi phải nói cho anh biết?”

“Sơ Tranh tiểu thư…” Ấn đường của Tô Đề Nguyệt nhảy lên, y tự nhiên đẩy kính: “Lúc này, manh mối càng nhiều, càng tốt cho tất cả chúng ta, không phải sao?”

Y cũng muốn nhanh chóng giải quyết những việc này, khôi phục lại cuộc sống bình thường, chứ không phải như bây giờ.

Luôn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều là một đám sương mù, không nhìn rõ được thứ gì cả.

“Cho tới bây giờ, chúng tôi và ngài đều không phải là kẻ địch của nhau.”

Sơ Tranh cố kỵ hình tượng cao quý lãnh diễm của mình, không trợn trắng mắt ngay tại chỗ.

“Tạ Thời.”

“Dạ?” Tạ Thời vô tội nhìn về phía Sơ Tranh, một hồi lâu sau mới kịp phản ứng, thuật lại một lần chuyện Sơ Tranh vừa nói cho Tô Đề Nguyệt nghe.

Tô Đề Nguyệt nghe xong, ấn mở người máy truyền tin mang theo, màn hình bắn ra: “Thứ Sơ Tranh tiểu thư trông thấy chính là thứ này sao?”

Hình ảnh Tô Đề Nguyệt bắn ra, gần như là tương đồng với thứ Sơ Tranh trông thấy.

Tạ Thời kinh ngạc: “Anh chụp được rồi?”

Sơ Tranh nhìn kỹ mấy lần, gật đầu: “Ừ.”

Tô Đề Nguyệt đóng màn hình lại: “Đây là thứ hai ngày trước phát hiện, lúc ấy… Chết mất hai người.”

Sinh vật không biết này rất kỳ quái, lúc đầu không kiểm trắc ra được Linh trị dao động của nó, nhưng rất nhanh dụng cụ đo lường lại vượt quá phụ tải, trực tiếp hỏng mất.

Tốc độ rất nhanh, lực công kích mạnh.

Người của họ cũng chỉ chụp được một tấm hình như thế.

Còn chụp được dưới tình huống chết mất hai người.

Tô Đề Nguyệt ngừng một chút, lại bổ sung một câu: “Nó ăn thi thể.”

Sinh vật không biết bình thường không ăn thi thể, bọn nó thích thứ bên trong cơ thể con người cơ.

Nhưng lúc ấy y tìm được hai đồng nghiệp kia…

Tô Đề Nguyệt thường thấy người chết, cũng cảm thấy tình trạng lúc ấy rất buồn nôn.

Tạ Thời: “Sơ Tranh tiểu thư, nó có lai lịch gì vậy?”

Sơ Tranh: “Chắc là chạy từ trong phòng thí nghiệm ra.”

“Phòng thí nghiệm?” Tô Đề Nguyệt vẫn còn chưa biết chuyện về phòng thí nghiệm, bên phía Vấn Tiên Lộ không cần thiết phải phải cùng cục quản lý sinh vật không biết hưởng chung tin tức.

Sơ Tranh không chào đón Tô Đề Nguyệt lắm, nhưng vẫn ra hiệu Tạ Thời nói.

Tô Đề Nguyệt: “…” Rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện mà y không biết?

“Sơ Tranh tiểu thư điều tra được người đứng sau phòng thí nghiệm chưa?”

Người trả lời chính là Tạ Thời: “Phòng thí nghiệm kia sạch sẽ như từng bị người ta dọn rửa qua rồi, đầu mối hữu dụng đều mất hết.”

Tạ Thời nghĩ đến còn có một manh mối: “Manh mối duy nhất chính là cái này. Nhưng chúng tôi cũng đã điều tra, trừ chuỗi cửa hàng đồ uống có logo đảo ngược lại giống như nó, thì không còn manh mối gì khác.”

Tạ Thời cho Tô Đề Nguyệt xem cái logo mà lúc ấy Diệp Tích vẽ ra.

Thứ đồ chơi này họ đã điều tra rồi, chuỗi cửa hàng đồ uống của người ta làm ăn rất đứng đắn, không có sinh vật không biết lẫn lộn vào.

Dị thường duy nhất chính là, nó thuộc danh nghĩa của tập đoàn Thịnh Thiên.

“Tập đoàn Thịnh Thiên thì sao?”

Tạ Thì nhún vai, he he vò tóc: “Chuyện này không nói cho anh biết được.” Sơ Tranh tiểu thư không bảo nói chuyện này đâu.

Tô Đề Nguyệt: “…”

Tô Đề Nguyệt hít sâu một hơi: “Cho nên tình huống bây giờ chính là thứ không biết là quái vật gì do phòng thí nghiệm dùng sinh vật không biết nuôi chạy ra ngoài. Trước đó sự kiện sinh vật không biết sống nhờ, tập kích nhân loại tăng nhiều, cũng đều là vì phòng thí nghiệm này gây nên?”

Tạ Thời: “Cũng gần như thế đấy.”

Tô Đề Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, lúc trước mặc dù y cảm thấy dị thường, nhưng không điều tra xem là vì sao.

Còn chuyện của giếng trời Bắc Hòa nữa…

Cũng đều có liên quan?

Người sau lưng muốn làm gì?

“Tô tiên sinh, chúng tôi đã điều tra cả rồi, những người này không có ID thân phận.” Người của cục quản vật tới báo cáo tiến độ của họ.

Tô Đề Nguyệt hoàn hồn, quay đầu hỏi: “Không có một ai có cả?”

Người của cục quản vật gật đầu: “Không có, toàn bộ đều không có chứng minh thân phận.”

“Sao lại thế được…”

Xã hội như bây giờ không có ID thân phận thì không cách nào hành động được.

Ăn mặc ngủ nghỉ, đều cần sử dụng ID thân phận.

Những người này không có ID thân phận thì sinh hoạt thế nào?

Làm sao sống được?

Tạ Thời: “Những người chúng tôi phát hiện bên ngoài phòng thí nghiệm cũng là như vậy, không có bất kỳ thứ gì cả.”

Trong lòng Tô Đề Nguyệt hơi trầm xuống, càng cảm thấy khó giải quyết: “Đối phương cẩn thận như vậy?”

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Nếu như không cẩn thận, thì bây giờ đã bị tôi đánh chết lâu rồi.”

Tô Đề Nguyệt: “…”

Lời này Tô Đề Nguyệt tin tưởng.

Tô Đề Nguyệt: “Chuyện này Sơ Tranh tiểu thư có tính toán gì không?”

Sơ Tranh: “Thú cưng bọn họ nuôi chạy mất, bây giờ xem xem ai bắt được trước.”

Nếu như đối phương rất để ý đến con sinh vật không biết kia.

Cô cũng không tin bắt được, người phía sau còn có thể không lộ diện!

Sơ Tranh mang Tinh Tuyệt đi trước một bước.

Trên đường trở về, người máy đã tiến hành kiểm tra sơ bộ nội dung trong quyển sổ.

“Không kiểm tra ra được ký tự phù hợp.” Cuối cùng người máy đưa ra kết luận: “Nếu như đây là ký tự tự sáng tạo, vậy thì ta cũng không có cách nào, chỉ có lấy được quyển mật mã, mới có thể giải mã được.”

Tinh Tuyệt lễ phép hỏi: “Có phải là mi không thể kiểm trắc đến nó không?”

“Kho số liệu của ta là đầy đủ nhất, chỗ ta không có, chính là không có!” Người máy chống nạnh, giống như bị mạo phạm.

Tinh Tuyệt không dám nói nữa, trấn an người máy đang xù lông, hắn nhích lại gần chỗ Sơ Tranh.

Người máy: “…”

Người máy nghiêng đầu, thở phì phò hừ một tiếng.

Tinh Tuyệt nhìn Sơ Tranh, Sơ Tranh bóp bóp trong lòng bàn tay hắn: “Đừng chấp nhặt với nó.”

Người máy trừng Sơ Tranh, đột nhiên gật gù đắc ý: “Người ta nói có vợ quên mẹ…”

Chữ “mẹ” của người máy còn chưa nói xong, thì đã bị Sơ Tranh lật tung ở một bên, ngã cho thất điên bát đảo.

Sơ Tranh dùng tay ấn lấy nó, không cho nó đứng lên.

Lúc này người máy giống như một con rùa nằm lật bụng, chân ngắn khua loạn giữa không trung.

Giọng điệu Sơ Tranh lạnh lẽo: “Mẹ ai?”

Người máy bắt đầu khóc la: “Oa… Tại sao ngài có thể hung ác với người ta như thế, người ta không phải là tiểu tâm can, tiểu bảo bối, tiểu tâm tâm, tiểu điềm điềm của ngài sao?”

Sơ Tranh: “…”

Sơ Tranh một mặt ghét bỏ nhét người máy xuống dưới đáy, không thèm để ý đến nó.

Sơ Tranh trả quyển vở kia cho Tinh Tuyệt, lấy ra một mảnh kim loại, trực tiếp bẻ gãy.

Con ngươi Tinh Tuyệt con hơi co rụt lại, đó là kim loại…

Sơ Tranh bẻ nó ra dễ dàng như bẻ bánh quy vậy.

Sau khi bẻ mảnh kim loại ra, bên trong cũng không có gì cả.

Đúng là hoàn toàn không giống như trước đó.

Trước đó bên trong có thi thể của sinh vật không biết “Ảnh”…

“Xin lỗi Bảo Bảo, không giúp được gì cho em.” Tinh Tuyệt ôm quyển sổ, lông mi buông xuống, giọng nói thật thấp.

“Đừng suy nghĩ lung tung.”

“Nhưng nếu như anh không mất trí nhớ, thì có lẽ sẽ biết thứ đó có ý gì.”

“Nhưng anh mất trí nhớ mà.”

“…”

Đại khái là Tinh Tuyệt bị đả kích, cúi đầu xuống không nói chuyện nữa.

*

Nội dung của Vấn Tiên Hoàng Tuyền có thể khá phức tạp, nhưng dù sao cũng là vị diện hiện thực, chắc chắn phải phức tạp một chút.

Cho mọi người một vài tuyến sự kiện nè.

1, Tinh Tuyệt hôn mê, có sinh vật không biết tập kích.

2, Vạn Phi của Vấn Tiên Lộ tử vong.

3, Sự kiện nhà tang lễ, Bao Lỗi bị thương hôn mê.

4, Sự kiện sinh vật không biết tập kích nhân loại tăng lên.

5, Sự kiện phòng thí nghiệm (sinh vật không biết chạy trốn, dẫn đến sự kiện tập kích con người gia tăng ↑, nhãn hiệu hình trăng khuyết)

6, Sự kiện giếng trời Bắc Hòa (điểm giao tiếp chưa được ghi chép)

7, Tinh Tuyệt bị tai nạn xe nằm viện (Tinh Sương bị sinh vật tập không biết kích, tổ chức sinh vật không biết)

8, Sự kiện triển lãm khoa học kỹ thuật (con sinh vật không biết được nuôi kia, đồ án trên mảnh kim loại hình tam giác, quyển sổ trong tay Tinh Tuyệt)

| Tải iWin