TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2527: Vấn tiên hoàng tuyền (106)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh đi từ phòng dưới tầng hầm ra, thì thấy Tinh Tuyệt đứng ở phía ngoài cửa hàng của Liễu Trọng, trong tay bưng một cái hộp nhỏ.

Hắn nhìn thấy Sơ Tranh, con ngươi lập tức vụt sáng lên, trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy như có ánh sao lấp lóe, chiếu sáng rạng rỡ.

Sơ Tranh trấn định đi qua: “Giờ này mà anh không đi làm à?”

Tinh Tuyệt nháy mắt với cô, nhỏ giọng nói: “Anh lén đến đây đấy, em đừng nói cho Hồ tổng quản biết.”

Tinh Tuyệt đã đặt cho Hồ đáng ghét tinh Thạc một cái ngoại hiệu.

“Tới làm gì?”

“Nhớ em.” Tinh Tuyệt ghé mặt tới: “Bảo Bảo, đóng cái dấu đi.”

“Anh không có chính sự phải làm à?” Sơ Tranh đẩy mặt hắn ra, kéo người đi qua phía cửa hàng của cô.

Tinh Tuyệt: “Tìm em không phải chính sự sao?”

“…”

Bây giờ ta bận lắm đó người anh em!

Tinh Tuyệt tới Vấn Tiên Lộ mấy lần, nhưng cũng chưa từng vào Hoàng Tuyền Lộ, hắn quay đầu tò mò quan sát.

Sơ Tranh rót cho hắn cốc nước để lên bàn: “Đừng nhìn lung tung, tới đây.”

Tinh Tuyệt bưng lấy hộp, ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh, trực tiếp bưng ly nước lên uống một ngụm.

“Không sợ em bỏ thứ gì trong đó à?”

“Hả?” Tinh Tuyệt nhìn cái ly, một giây sau mặt mày ôn hòa cười nói: “Bảo Bảo bỏ gì vào anh cũng đều dám uống.”

“… Anh cầm gì thế?” Sơ Tranh trực tiếp nói sang chuyện khác.

Tinh Tuyệt buông ly nước xuống, đẩy hộp lên trước mặt Sơ Tranh: “Bảo Bảo mở ra xem đi.”

Sơ Tranh ngờ vực nhìn hắn, người sau khẽ nhếch khóe môi, kéo ra một độ cong hoàn mỹ.

Cái hộp được thiết kế rất xinh đẹp, rất có cảm giác chất lượng.

Dưới cái nhìn chăm chú của Tinh Tuyệt, Sơ Tranh mở hộp ra.

Trong hộp có một chiếc vòng tay màu trắng bạc, nhánh hoa quấn quanh mà sinh trưởng, vừa phù hợp với mốt hiện tại lại vừa có ý vị phục cổ.

“Anh tự thiết kế đó.” Tinh Tuyệt vẻ mặt chờ khen, cũng để lộ cổ tay ra: “Nhìn này, anh cũng có một cái.”

Cái trên cổ tay Tinh Tuyệt là màu đen, nhìn đơn giản hơn cái của cô một chút.

Sơ Tranh hơi trầm mặc: “Vì sao lại đột nhiên tặng em cái này?”

Tinh Tuyệt rất là đúng lý hợp tình: “Em là bạn gái của anh mà, tặng đồ cho em không phải là chuyện nên làm sao?”

Sơ Tranh: “…”

Anh nói rất có lý.

Sơ Tranh cầm vòng tay quan sát tỉ mỉ, bên trong có khắc hai chữ——XJ.

(*XJ: 星绝 [xīng jué] Tinh Tuyệt.)

Cái của Tinh Tuyệt chắc là khắc chữ viết tắt của tên cô.

Vật nhỏ nhà mình tặng đồ, sao Sơ Tranh có thể từ chối, cô đeo vòng tay lên.

Tinh Tuyệt câu khóe môi mỉm cười, trong mắt luôn luôn mang theo ánh sáng lộng lẫy.

“Cái này làm bằng vật liệu gì?” Sơ Tranh sờ sờ vòng tay, không giống kim loại, cũng không giống thứ như Ngọc Thạch.

“Là một loại thực vật.” Tinh Tuyệt nói: “Mang từ ngoài không gian về, số lượng rất ít, vất vả lắm anh mới trộm… Lấy từ trong phòng thí nghiệm ra được.”

“… Không có vấn đề gì đó chứ?” Đồ vật ngoài không gian, trời mới biết là thứ gì.

“Đương nhiên không, rất an toàn.” Tinh Tuyệt cam đoan.

Tinh Tuyệt chỉ đến để đưa thứ này, nhưng hắn đưa xong cũng không có ý định đi ngay.

Mà quấn lấy Sơ Tranh dây dưa, Sơ Tranh bị phiền đến không chịu được, rất muốn báo cho Hồ Thạc đến bắt người.

Đương nhiên… Cuối cùng chắc chắn là không được.

Sơ Tranh lên lầu, Tinh Tuyệt cũng từ từ đi theo lên.

Hắn tò mò quan sát phòng của Sơ Tranh, ánh mắt bị đủ loại bình biết phát sáng hấp dẫn: “Những thứ này là gì vậy?”

Tinh Tuyệt từng thấy nhiều lần, nhưng hắn vẫn không biết đây là thứ gì.

“Linh Phách.”

“Linh Phách là cái gì?” Tinh Tuyệt không hiểu liền hỏi.

“Linh hồn của sinh vật không biết.”

“Sinh vật không biết còn có linh hồn?”

“Em chỉ nói một cách tương đồng. Đây là một loại năng lượng còn sót lại sau khi sinh vật không biết chết.”

Tinh Tuyệt giật mình, rất nhanh đã mất đi hứng thú với những chiếc bình này.

Hắn xoay người, lập tức nhìn thấy phần lưng không có bất kỳ che chắn gì của Sơ Tranh.

Tinh Tuyệt cả kinh vội vàng quay lại: “Bảo Bảo… Em làm gì vậy?”

“Thay áo.”

Gương mặt Tinh Tuyệt phiếm hồng, trái tim nhảy thình thịch không ngừng: “… Em… Sao em lại thay ngay trước mặt anh?”

“Có vấn đề gì?” Sơ Tranh mặc áo: “Không phải anh là bạn trai em à?”

Tinh Tuyệt: “…” Nhưng cũng không thể trực tiếp như vậy mà!

Sơ Tranh lại nói thêm một câu: “Cũng không phải anh chưa từng ôm hôn, còn sợ nhìn?”

Tinh Tuyệt: “…” Đây là vấn đề sợ hay không sao?

“Em không ngại cho anh nhìn.”

Tinh Tuyệt: “…” Anh ngại!

Bây giờ đầy trong đầu Tinh Tuyệt đều là cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy, làm cách nào cũng không xua tan đi được.

Sơ Tranh đã thay xong quần áo, đương nhiên Tinh Tuyệt cũng không nhìn ra được có chỗ nào khác nhau.

Có thể là Sơ Tranh kích thích hắn, sau đó Tinh Tuyệt cũng không dám nói linh tinh mấy lời lẳng lơ nữa.

Lúc này Tinh Tuyệt ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách xem phim, Sơ Tranh ở bên cạnh xem một chút số liệu, thỉnh thoảng còn phải liên lạc với bọn Liễu Trọng, nói một vài chuyện mà hắn nghe không hiểu.

Tinh Tuyệt đã không xem phim nữa, mà là an tĩnh nhìn cô.

“Bảo Bảo, anh đói.” Tinh Tuyệt chờ Sơ Tranh nói chuyện xong mới lên tiếng.

Sơ Tranh không ngẩng đầu: “Đi đến chỗ Liễu Trọng ăn, ở ngay sát vách đấy, anh tự đi đi.”

“Bảo Bảo không nấu cơm sao?”

Sơ Tranh ngẩng đầu, chỉ vào mình: “Anh thấy em có giống như người biết nấu cơm không?”

Đại lão mà nấu cơm cái gì!

Đại lão không biết nấu cơm!!

Bây giờ có người máy nội trợ, còn ai mà tự nấu cơm nữa… A, Liễu Trọng tự nấu, nhưng đấy là sở thích của ông ấy.

Tinh Tuyệt lập tức tự tiến cử: “Để anh nấu đi.”

“Anh biết?” Anh nha, không phải mất trí nhớ sao?

Tinh Tuyệt rất là thành thật: “Không biết, anh cảm giác anh biết.”

Sơ Tranh: “…”

Anh cảm giác…

Được thôi.

Sơ Tranh bảo Liễu Trọng đưa nguyên liệu nấu ăn tới, kết quả người mang đồ tới chính là Tinh Kiều.

Tinh Kiều nghe nói Tinh Tuyệt muốn nấu cơm, biểu cảm ngầu lòi cũng không kéo căng nổi nữa, khóe miệng hơi run rẩy.

“Hắn biết nấu không?” Sơ Tranh thấy Tinh Kiều như thế, kéo tiểu đồ đệ vào trong góc hỏi.

“Em chưa từng thấy chú nấu cơm bao giờ.” Tinh Kiều lắc đầu.

Tinh gia có đầu bếp là người thật, cũng có người máy, căn bản không cần đại thiếu gia tự mình động tay vào.

Sơ Tranh: “…”

Tinh Kiều: “…”

Hai người im ắng đối mặt một lát, cuối cùng đồng thời nhìn về phía đại thiếu gia Tinh gia.

Đại thiếu gia đang cởi áo khoác, xắn cao tay áo, lộ ra cánh tay rắn chắc xinh đẹp.

Làn da của Tinh Tuyệt rất trắng, cái vòng tay màu đen trên cổ tay trở nên cực kỳ bắt mắt.

Tinh Tuyệt bày tư thế rất đủ, nhưng chờ đến khi hắn đi vào phòng bếp, cũng không phân rõ được vật dụng trong phòng bếp, thì Tinh Kiều cũng không nhìn được nữa.

“Sư phụ, em đi đọc sách.” Tinh Kiều quay người muốn chạy.

Sơ Tranh giơ tay túm chặt cổ áo tiểu đồ đệ lôi trở lại: “Chú của em lần đầu tiên nấu cơm, dù sao em cũng phải nếm thử chứ.”

“Sư phụ, em vừa ăn rồi, em không đói bụng.” Tinh Kiều nhanh chóng chuồn xuống lầu, đi xuống phía dưới học thuộc lòng.

Sơ Tranh: “…”

Tinh Tuyệt tạo ra động tĩnh không nhỏ trong phòng bếp, khiến cho Sơ Tranh ở bên ngoài có chút đứng ngồi không yên.

Sơ Tranh tin tưởng khi ở trong trò chơi, chắc chắn hắn biết nấu cơm.

Nhưng đây là hiện thực…

Hắn lại không có ký ức.

Một đại thiếu gia như hắn, sao lại biết nấu cơm được chứ.

Cho dù có cái thiên phú này, thì cũng phải luyện tập một chút mà?

Thứ nấu ra có thể ăn được không?

Sơ Tranh nghĩ lại hệ thống trí năng hóa trong phòng bếp, lại hơi an tâm một chút.

Có lẽ còn có thể ăn được…

Vì bạn nhỏ nhà cô, cô phải bỏ ra quá nhiều rồi. 

| Tải iWin