Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh: “…”
Thứ đồ gì?
Một nhân vật phản diện như ngươi mà còn Thánh phụ như thế?
Đáng lẽ ngươi nên đi con đường “dẫn đầu tiểu đệ xưng bá, tự lập làm vương” mới phải chứ?
“Anh muốn đồng loại của anh có được một hoàn cảnh sinh tồn tốt hơn, cho nên đến phá hoại hoàn cảnh sinh tồn của nhân loại?”
Nhân loại xui xẻo cỡ nào chứ!
Đã nhận được sự đồng ý của người ta chưa thế?
Một đám lén qua mà cũng không cảm thấy ngại à.
Giang Vân Lý: “Đạo lý cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm tép chắc hẳn Sơ Tranh tiểu thư hiểu rõ. Tranh đấu giữa các giống loài vĩnh viễn sẽ không ngừng lại.”
Sơ Tranh: “Đây không phải lý do để anh xâm lấn nơi này.”
Giang Vân Lý: “Nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn, tôi đã sắp hoàn thành kế hoạch của tôi rồi.”
Mặt hồ dưới chân Giang Vân Lý bắt đầu có dao động, tầng tầng gợn sóng xô vào bờ.
Trung tâm hồ dần dần hình thành một vòng xoáy khổng lồ.
Giang Vân Lý đứng ở trên vòng xoáy, Linh trị lộn xộn va chạm bay múa xung quanh người gã.
Trong vòng xoáy, một con sinh vật to lớn từ từ đi lên.
Theo con sinh vật kia xuất hiện, trong không khí bắt đầu tràn ngập một mùi hôi thối.
Loại mùi ấy…
Giống hệt như cái mùi trong đường cống ngầm lần trước.
Linh trị trên người nó cực kỳ hỗn tạp, giống như con nhỏ bị bắt kia.
Con sinh vật đó hình thể khổng lồ, khá giống cá voi, nhưng cũng không phải rất giống, trên đầu nó có một chiếc sừng lớn.
Cá voi một sừng chỉ lộ ra một nửa thân thể trên mặt nước, còn một nửa giấu trong vòng xoáy.
Nó ngửa đầu, há miệng gào lên.
Nhưng Sơ Tranh cũng không nghe thấy âm thanh.
Thân thể cá voi một sừng đong đưa, vòng xoáy bị nó ảnh hưởng, bắt đầu có biến hóa.
Sơ Tranh lãnh đạm mà nhìn, cũng không có phản ứng quá lớn.
Giang Vân Lý ngược lại có chút cảnh giác.
Sao cô lại không hề có chút phản ứng nào vậy?
Chuyện này không bình thường.
Hình như cá voi một sừng như đang dựa vào thực lực của mình mà xé rách vòng xoáy.
Điểm giao tiếp nơi này chỉ mới tạo thành, còn chưa mở ra.
Cá voi một sừng này muốn dựa vào lực lượng của mình để mở ra…
Đây chính là cách của Giang Vân Lý?
–
Sơ Tranh cứ nhìn Giang Vân Lý giày vò, thậm chí cô còn tìm một chỗ ngồi nhìn.
Động tác này làm cho Giang Vân Lý đần cả ra.
“Sơ Tranh tiểu thư, cô không ngăn cản tôi sao?” Giang Vân Lý ngờ vực đặt câu hỏi.
“Ngăn cản anh làm gì?”
“…”
Cô còn hỏi ngăn cản tôi làm gì?
Gã đã chuẩn bị sẵn sàng để đánh một trận rồi đấy cô?
Vì sao cô lại bình tĩnh ngồi nhìn như vậy chứ?
Sơ Tranh cầm một cọng cỏ quay tới quay lui, giọng điệu thản nhiên: “Anh cũng đã phí nhiều sức lực như vậy, vất vả lắm mới đi đến một bước này, nếu lúc này tôi ngăn cản anh, chẳng phải là những nỗ lực lúc trước của anh đều uổng phí sao.”
Giang Vân Lý: “???”
Giang Vân Lý: “Cho nên… Sơ Tranh tiểu thư muốn đứng về phe tôi?”
Gã còn chưa xúi giục cô đâu.
Sơ Tranh: “Anh nghĩ thật nhiều.”
Giang Vân Lý: “Vậy không biết Sơ Tranh tiểu thư có ý gì.”
Không phát triển theo như trong dự đoán của gã, Giang Vân Lý cảm thấy mọi chuyện không đúng, đáy lòng dần dần trở nên không yên.
Sơ Tranh cầm cọng cỏ kia, khẽ khua khua trong không khí.
“Cho anh một cơ hội nha, anh đừng bảo là tôi không cho anh cơ hội.” Dù sao mở ra và không mở ra thì trình tự phong tồn đều giống như nhau.
Nhìn một chút cũng chẳng sao cả.
“…”
Ánh mắt Giang Vân Lý ám trầm, nhìn chằm chằm cô gái ngồi ở bên bờ, giống như muốn nhìn ra gì đó từ cô.
Đáng tiếc cô gái chỉ nhàm chán nghịch cỏ dại trong tay, không lộ ra nửa phần cảm xúc.
Cũng đã chạy tới đây rồi, sắp thành công đến nơi rồi…
Bất kể như thế nào, ngày hôm nay nhất định phải hoàn thành chuyện này.
Giang Vân Lý phi thân rơi xuống, đạp trên đầu cá voi một sừng.
Không biết gã thả thêm thứ gì trên người cá voi một sừng, sức mạnh của cá voi một sừng đột nhiên tăng mạnh.
Toàn bộ mặt hồ bắt đầu sôi trào, giống như nước sôi lên, ùng ục lăn lộn.
Bốn phía nổi gió, cỏ cây cũng phải sợ hãi, sàn sạt kéo ra một khúc nhạc dạo.
Giang Vân Lý nhìn về phía Sơ Tranh một chút, rời khỏi người cá voi một sừng, rơi vào bên bờ đối diện.
Sơ Tranh nghe thấy tiếng gào thét của cá voi một sừng.
Thân thể khổng lồ nhảy lên không trung, vô số Linh trị đồng thời hội tụ ở xung quanh người nó, hình thành một thanh “kiếm” sắc bén, bọc lấy cá voi một sừng mạnh mẽ cắm vào vòng xoáy trung tâm.
Trong nháy mắt khi cá voi một sừng đâm xuống, toàn bộ mặt đất đều rung lên.
Mực nước của hồ chợt giảm đi, toàn bộ bị vòng xoáy kia hút vào, chỉ thoáng qua thì đã lộ ra nước bùn dưới đáy hồ và… Xương trắng.
Nhìn đống xương trắng lít nha lít nhít ấy, không biết là có bao nhiêu người chết ở chỗ này.
Lực lượng trên người cá voi một sừng cũng bị vòng xoáy hút đi, nó bị cố định ở đó, không thể động đậy.
Thiên nhiên hình thành điểm giao tiếp, là ngày qua ngày, năm qua năm, do thời gian khắc hoạ ra.
Điểm giao tiếp này bị người ta cưỡng chế mở ra, cần lực lượng để mà chèo chống, cá voi một sừng này chính là “tế phẩm”.
Ở giữa vòng xoáy đã có sinh vật không biết ngoi đầu lên, bọn nó có chút cẩn thận, trước tiên thò đầu ra quan sát bốn phía.
Sau đó mới chui từ bên trong ra.
Sơ Tranh dùng đầu ngón tay cắt đứt cây cỏ dại trong tay, cô nới lỏng ngón tay ra, cỏ dại rơi xuống mặt đất.
Cô chậm rãi đứng dậy, đi qua phía bên hồ.
Khi Sơ Tranh có động tác thì Giang Vân Lý đã ngay lập tức cảnh giác lên.
Nhưng Sơ Tranh đi đến bên hồ thì dừng lại, hai tay đút trong túi, mặt không cảm xúc nhìn sinh vật không biết dũng mãnh tiến ra từ trong lối đi.
Đầu Giang Vân Lý tràn đầy dấu chấm hỏi.
Cô muốn làm gì?
Sinh vật không biết càng ngày càng nhiều, bọn nó rời khỏi phạm vi vòng xoáy, không lập tức rời đi ngay.
Ngược lại giống như ngửi được mỹ thực gì đó, nhào về phía cá voi một sừng bị vòng xoáy hấp thụ, gặm cắn.
Sơ Tranh bóp cổ tay.
Ngươi biểu diễn xong rồi, bây giờ tới lượt ta.
Ngân mang chợt lóe lên trong không khí, lưu quang bay về phía trung tâm hồ, phân tán thành vô số dây nhỏ.
Sinh vật không biết bị ngân mang quét đến, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, trực tiếp biến mất trong không khí.
“Ngăn cô ta lại!” Giang Vân Lý hét lớn một tiếng.
Sinh vật không biết đang gặm ăn cá voi một sừng, đại khái là phát giác được có thứ nguy hiểm hơn.
Lại rất nghe theo Giang Vân Lý, đồng thời nhào về phía Sơ Tranh.
–
Sinh vật không biết gần như không cách nào tới gần Sơ Tranh, ngân tuyến rải ra một con đường màu bạc trên không trung.
Cô như đi vào chỗ không người, chậm rãi đi đến chính giữa, từ trên cao nhìn xuống cá voi một sừng.
Trên đầu cá voi một sừng khảm nạm mấy hòn đá màu đen.
Vết thương bị gặm ra trên người nó đang chậm rãi khép lại, một lần nữa mọc ra thịt.
Tái sinh?
Sơ Tranh muốn móc mấy viên đá kia ra, Giang Vân Lý đột nhiên nhảy lên đỉnh đầu cá voi một sừng, chặn cô lại.
Giang Vân Lý vung tay lên, trong không khí hình thành vô số đao gió, bay vụt qua phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh lui về phía sau một bước, ngân tuyến ngăn trở những đao gió kia.
Đao gió bị bắn ra, tản mát trong không khí.
Một giây sau, không khí lần nữa hình thành đao gió, tạo thành một cây roi dài, một đầu bị Giang Vân Lý cầm, huy động đánh về phía cô.
Thực lực của Giang Vân Lý cũng không tệ lắm, ít nhất Sơ Tranh cảm thấy không dễ đối phó như vậy.
Gã có được mấy loại năng lực đặc biệt.
“Có phải Sơ Tranh tiểu thư thấy lạ không, lạ vì vì sao tôi có thể có được nhiều năng lực như vậy?”
Sơ Tranh biết ăn đồng loại là có thể lấy được năng lực của đối phương.
Nhưng chỉ có thể duy trì một khoảng thời gian, rất nhanh năng lực đó sẽ biến mất.
Năng lực của Giang Vân Lý rõ ràng không phải tạm thời, những năng lực này đều rất mạnh.