Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Giang Vân Lý đã bị mang đi trước khi Tô Đề Nguyệt đến, Sơ Tranh đứng ở bên hồ, thần sắc lãnh đạm nhìn điểm giao tiếp đã bị phong bế.
“Tinh Tuyệt đâu?”
Tô Đề Nguyệt nhìn một vòng không thấy Tinh Tuyệt đâu.
Sơ Tranh: “!!”
Mẹ!
Sơ Tranh quay người nhanh chân rời đi.
Tô Đề Nguyệt: “…”
Tô Đề Nguyệt nhìn một mảnh hỗn độn trước mặt, lần nữa lâm vào trầm tư.
–
Sơ Tranh trở lại trên xe, Tinh Tuyệt đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi, bị tiếng động khi cô lên xe làm bừng tỉnh, hắn ngáp một cái: “Bảo Bảo.”
“Ừ.”
Tinh Tuyệt ngáp liên tục, có vẻ rất buồn ngủ: “Giải quyết xong cả rồi à?”
Sơ Tranh theo thói quen sờ đầu hắn: “Cũng gần xong rồi.”
Có thể là đầu óc Tinh Tuyệt không rõ ràng, cọ cọ tay Sơ Tranh: “Bảo Bảo thật lợi hại.”
Sơ Tranh: “…”
Hi vọng sau này anh cũng có thể khen em như thế ở một số trường hợp khác.
Chuyện của Giang Vân Lý tạm thời được xem là giải quyết rồi, nhưng chuyện Giang Vân Lý làm ra thì còn chưa giải quyết được.
Đến giờ vẫn chưa tìm được Diêu Trúc Duyệt.
Người bên ngoài “tự sát” càng ngày càng nhiều, phạm vi đang không ngừng mở rộng.
Chỉ cần là nơi Diêu Trúc Duyệt từng đi qua, thì cũng có thể bị ảnh hưởng đến.
Giang Vân Lý nói Diêu Trúc Duyệt “trộm” đồ vật trong phòng thí nghiệm, cho nên gã cũng không biết Diêu Trúc Duyệt ở đâu, càng không cách nào khống chế được cô ta.
Chuyện này Giang Vân Lý thật đúng là không có tác dụng gì.
“Phế vật.”
“… Bảo Bảo mắng chửi người làm gì?” Tinh Tuyệt ở bên cạnh rất ngơ ngác.
“Không mắng anh.”
“Ồ.” Không phải mắng hắn là tốt rồi.
“Anh ngủ một lát đi, em còn có việc.” Sơ Tranh vừa lấy người máy ra, vừa phân phó Tinh Tuyệt ngủ trước đi.
Tinh Tuyệt nở nụ cười ôn hòa: “Không sao, anh ở cùng Bảo Bảo, anh không buồn ngủ.”
Rõ ràng Tinh Tuyệt muốn ngáp, nhưng lại bị hắn cứng rắn nén về.
Sơ Tranh thả người máy xuống, điều chỉnh lộ tuyến, tìm một cái khách sạn ở lại trước.
–
Bóng đêm đang dần dần lui đi, chân trời bắt đầu sáng lên, hình dáng của thành phố đang dần trở nên rõ ràng.
Ở một nơi hẻo lánh trong thành phố, có một cô gái đang chậm rãi đi lên phía trước.
Tóc cô gái xõa tung sau lưng, mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh, áo sơ mi hình như cũng không phải của cô ta, vạt áo rộng thùng thình che khuất bắp đùi lại.
Mà đôi chân kia giống như thịt bị phơi khô, làm cho người ta nghi ngờ có phải mình nhìn lầm, rằng đây là nhánh cây khô chứ không phải hai chân của con người không.
Nhưng cô ta đang đi về phía trước.
Cô ta có hình thái của con người.
“Ai biết là chuyện gì, trong tin tức cũng sắp điên rồi… Ai da anh biết rồi, sẽ cẩn thận, em mau về đi, anh sẽ về nhanh thôi, em đóng cửa lại cho thật kỹ.”
Bên trái có tiếng trò chuyện vang lên, ngay sau đó là tiếng đóng cửa, có người đi từ bên cạnh tới.
Người kia đi rất nhanh, không chú ý tới ở một bên khác có một cô gái có dáng vẻ rất quái lạ.
Cô gái quay đầu nhìn người kia.
Không giống như hai chân của cô ta, gương mặt cô gái hồng hào xinh đẹp, giống như người bình thường.
Chỉ là cặp mắt kia không có thần thái gì.
Âm u đầy tử khí, giống như con rối giật dây.
Chỉ thấy cô gái thè lưỡi ra, nhẹ liếm trên đôi môi đỏ ửng một cái.
Con ngươi âm u đầy tử khí nhìn chòng chọc vào bóng lưng người kia.
Ngay khi người kia sắp đi đến lối rẽ thì đột nhiên dừng lại.
Một giây sau, người kia đột nhiên xoay người, đi đến bên tường, nhặt một cây cốt thép bị gỉ lên, đâm xuống vị trí trái tim mình.
Máu tươi phun ra, biểu cảm chết lặng trên mặt người đàn ông chuyển thành khiếp sợ và đau đơn.
Cô gái ngoẹo đầu nhìn người kia đổ xuống, khóe môi hơi câu lên tạo thành một đường cong quỷ dị.
Nếu như lúc này có người trông thấy, thì sẽ phát hiện hai chân cô gái dường như hơi phồng lên một chút ngay lúc người kia chết đi.
Cô gái đứng đó một lúc lâu, chậm rãi đi về phương hướng mà người đàn ông kia đi ra.
Cốc cốc ——
Tiếng đập cửa vang lên càng rõ ràng hơn trong buổi sáng sớm yên tĩnh.
Tử Thần gõ cửa ngay trước khi ánh bình minh đến với ngày mới.
–
Khi Sơ Tranh tìm được Diêu Trúc Duyệt, thì cô ta đã khôi phục dáng vẻ của người trưởng thành.
Cô gái vẫn mặc chiếc áo sơ mi kia, ngồi trên đống thi thể xếp chồng lên nhau mà ca hát.
Diêu Trúc Duyệt có một giọng hát hay, tiếng ca uyển chuyển êm tai.
“Bóng tối vô tận, ai đang dòm ngó.
Tương lai mịt mờ, ai sẽ lưu tâm…”
Sơ Tranh xuất hiện, cô ta cũng không dừng lại, tiếp tục chuyên chú hát bài hát của mình, giống như trước mặt cô ta có vô số người đang nghe cô ta hát vậy.
“… Em muốn cùng anh bay lượn trong giấc mơ rực sáng, ôm lấy tương lai xán lạn.
Em muốn cùng anh ngắm nhìn trời sao lộng lẫy, xua tan sương mù vô biên.”
Sơ Tranh yên tĩnh nghe cô ta hát, cũng không có ý định cắt ngang.
Diêu Trúc Duyệt hát xong câu hát cuối cùng, xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại.
Cô ta đi chân trần nhảy xuống đất, để lại mấy dấu chân máu.
“Chị ơi, chị đến tìm em sao?” Diêu Trúc Duyệt ngoẹo đầu hỏi, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy thiên chân vô tà và ngây thơ vô tri.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Cô làm gia tăng không ít khối lượng công việc cho tôi.”
“Em xin lỗi chị nha, không phải em cố ý đâu.” Diêu Trúc Duyệt khom lưng xin lỗi, thái độ lại còn rất thành khẩn, “Lần sau em sẽ chú ý.”
Nếu không phải đằng sau cô ta còn có một đống chứng cứ, thì Sơ Tranh cũng đã có loại cảm giác như mình đang bắt nạt bạn nhỏ rồi đấy.
Sơ Tranh: “Tại sao lại phải làm như thế?”
“Ừm…” Diêu Trúc Duyệt giơ ngón tay chống cằm, một hồi lâu sau cười nói: “Không tại sao nha, em thích, làm như vậy rất thoải mái.”
Được thôi.
Ngươi thoải mái xong là xong việc.
Mẹ nó ta thì còn cả đống việc.
Tức giận!!
Sơ Tranh: “Cô tự ra hay là tôi giúp cô?”
“Chị ơi, em rất thích thân thể này.” Trên mặt Diêu Trúc Duyệt lộ vẻ tủi thân: “Vất vả lắm mới dưỡng tốt được, em không muốn ra ngoài.”
Ngươi dưỡng tốt thì có ích gì!
Đó cũng không phải là của ngươi!
“Đây không phải đồ của cô, đây là cô trộm.”
“Ừm…” Diêu Trúc Duyệt ngây thơ cực kỳ: “Chỉ cần chị không nói, thì sẽ không ai biết được cả, chị sẽ không nói cho người khác biết đúng không ạ?”
Sơ Tranh: “Ừ.”
Biểu cảm trên mặt Diêu Trúc Duyệt trống không mất một giây.
Rõ ràng đáp án của Sơ Tranh không nằm trong dự liệu của Diêu Trúc Duyệt.
Sơ Tranh chậm rãi mở miệng: “Dù sao cô chết rồi, thì cô cũng không biết tôi có nói cho người khác biết hay không.”
Diêu Trúc Duyệt: “…”
Diêu Trúc Duyệt lui lại một bước.
Dấu chân máu vừa rồi còn có chút mỹ cảm quỷ dị, lúc này bị dẫm cho lộn xộn mơ hồ.
Diêu Trúc Duyệt giơ tay túm lấy một cỗ thi thể phía sau, người cao một mét tám, bị cô ta ném như vải rách, ném về phía Sơ Tranh.
Mục đích của Diêu Trúc Duyệt không phải công kích Sơ Tranh, mà là muốn chạy.
Cho nên ném người kia xong, Diêu Trúc Duyệt lập tức chạy về phía con đường mà mình đã chọn.
Ầm!
Diêu Trúc Duyệt đụng vào thứ gì đó, bị mạnh mẽ bắn về, ngã xuống vũng máu.
Áo sơ mi màu trắng nhiễm lên màu sắc chói mắt
Hai tay Diêu Trúc Duyệt chống đất, nhìn “tường cao” do dây nhỏ màu bạc bện thành dần dần hiện ra trước mặt cô ta.
Diêu Trúc Duyệt đứng dậy, lần nữa tiến lên.
Nhưng mà dù cho cô ta va chạm bao nhiêu lần, thì đều không thể xông phá được những sợi dây đó.
Năng lực của cô ta không phải đánh chính diện, không làm được chuyện như bạo lực lao ra.
Từ khi cô xuất hiện, cô ta đã bắt đầu vận dụng năng lực của mình, nhưng đáng tiếc không hề có một chút tác dụng gì với người kia cả.
Sơ Tranh kéo theo cỗ thi thể kia, tiện tay để dưới đất: “Cô cho rằng tôi không chuẩn bị gì cả mà đã hiện thân tìm cô à?”
Diêu Trúc Duyệt khẽ chuyển mắt, lập tức lộ ra sắc thái tủi khuất: “Chị ơi, em biết sai rồi, sau này em không dám nữa, chị tha cho em lần này được không.”