Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh mua đồ xong đi tìm Mông Trần, kết quả từ rất xa đã thấy hắn đang lôi lôi kéo kéo người ta.
Đối tượng bị lôi kéo là một người phụ nữ đứng tuổi, trọng lượng cấp tuyển thủ, Mông Trần sao có thể kéo lại người ta, bị đẩy cho suýt thì ngã.
Rõ ràng người phụ nữ kia không muốn dây dưa với Mông Trần, đẩy hắn ra rồi vội đi, nhìn còn có chút hoảng hốt.
Sơ Tranh nhanh chóng đi qua, ngăn Mông Trần lại trước khi hắn đuổi theo: “Anh đang làm gì vậy?”
“Đứa bé kia!” Mông Trần chỉ vào đứa trẻ nhỏ bị người phụ nữ kia dắt, “Là Kỳ Kỳ.”
Sơ Tranh: “??”
Người phụ nữ và đứa trẻ nhỏ đi rất nhanh, lại còn là bóng lưng, nên Sơ Tranh không xác định được có phải hay không.
“Anh chắc chứ?”
Mông Trần gật đầu, hắn không nhìn lầm, mặc dù từ đầu đến chân đứa bé kia hoàn toàn là một dáng vẻ khác, nhưng gương mặt đó chắc chắn không sai được.
–
Dường như người phụ nữ muốn dẫn đứa trẻ nhỏ đi về phía nhà ga, Sơ Tranh bảo Mông Trần báo cảnh sát, cô định đi ngăn người phụ nữ kia lại.
“Cô tự đi?”
“Yên tâm, không sao đâu.” Sơ Tranh theo thói quen sờ đầu hắn, thấy hắn lo lắng, lại hôn hắn một cái: “Mau báo cảnh sát đi.”
Mông Trần: “…”
Vì sao động một chút lại hôn hắn chứ!
Sơ Tranh đã đi ra ngoài, Mông Trần sờ vào nơi bị hôn, đè chút cảm xúc trong đáy lòng xuống.
Đồng chí của đồn công an đuổi tới, Sơ Tranh đã chế phục được người phụ nữ và cả hai người đàn ông, bọn họ đang nằm dưới đất.
Sơ Tranh đi lên ngăn người phụ nữ lại, hỏi đứa bé này là con ai, người phụ nữ một mực chắc chắn là con của mình.
Nhưng lại không nói rõ được thông tin kỹ lưỡng hơn, sau đó thì hai người đàn ông kia xuất hiện, muốn dẫn người phụ nữ và đứa bé mau chóng rời đi.
Dù sao cũng là một đám, cho nên Sơ Tranh đánh chung luôn.
–
So với trên ảnh, Kỳ Kỳ đen hơn rất nhiều, cũng gầy đi không ít, nhìn rất rụt rè, hoàn toàn không hoạt bát sáng sủa như trong video mà mẹ Kỳ Kỳ cho xem.
Sau khi được đưa tới đồn công an, cũng rất hoảng loạn nhìn khắp nơi, chị cảnh sát trấn an rất lâu mới khiến cô bé buông lỏng ra.
Đã liên lạc với cha mẹ Kỳ Kỳ, nhưng họ muốn chạy tới thì ít nhất cũng phải buổi sáng ngày mai.
“Vậy chúng tôi đi trước đây.” Sơ Tranh đã lấy lời khai xong, không có chuyện gì của cô nữa.
“Cảm ơn hai vị, nếu không có hai người thì hôm nay Kỳ Kỳ đã bị mang đi rồi.”
Sơ Tranh và Mông Trần rời khỏi đồn công an, còn chưa đi được bao xa, thì Kỳ Kỳ đột nhiên đuổi theo ra, ôm lấy đùi Sơ Tranh.
Đằng sau là chị cảnh sát đuổi theo cô bé ra.
Đại khái là Sơ Tranh cứu được cô bé, dẫn đến Kỳ Kỳ trông thấy Sơ Tranh không còn ở đây nữa là lập tức thấy rất bất an.
Kỳ Kỳ ôm Sơ Tranh không buông tay, chị cảnh sát dỗ kiểu gì cũng không dỗ được.
Cưỡng ép kéo ra Kỳ Kỳ sẽ thét lên, tiếng thét ấy cực kỳ chói tai, người không biết còn tưởng rằng họ đang bắt cóc trẻ con đấy.
Cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể ở lại trấn chỗ đồn công an một đêm.
Sơ Tranh: “…”
Cũng không muốn.
Phiền chết mất.
–
Người sắp xếp chỗ đại khái là tưởng rằng Sơ Tranh và Mông Trần là người yêu, dù sao hai người ra vào đều là tay trong tay, cho nên chỉ sắp xếp cho một phòng.
“Tôi…” Mông Trần thấy chỉ có một phòng, muốn nói với người còn chưa rời đi.
Sơ Tranh giữ chặt Mông Trần, quay đầu nói với chị gái kia: “Không có gì đâu, cảm ơn.”
Chị gái thân mật cười cười, “Không cần khách khí, hôm nay tôi ở ngay phòng kế bên hai người, có việc gì thì cứ tới tìm tôi nhé.”
Mông Trần bị Sơ Tranh mang vào phòng, Kỳ Kỳ đã ở trong phòng, đang ghé vào cửa sổ nhìn xuống phía dưới.
Mông Trần đứng ở cửa ra vào, thần sắc căng thẳng lại cổ quái: “Một phòng làm sao mà ở?”
“Không phải có hai chiếc giường à?”
Mông Trần nhìn vào bên trong một chút, lại hơi thở phào.
Sơ Tranh: “Anh đang suy nghĩ gì thế?”
“Tôi… Không suy nghĩ gì hết.” Mông Trần quay đầu đi vào bên trong, đi nói chuyện với Kỳ Kỳ.
Mông Trần tưởng là hai chiếc giường, là Kỳ Kỳ ngủ cùng Sơ Tranh, một mình hắn ngủ trên chiếc giường còn lại.
Nhưng chờ đến tối, Sơ Tranh để một mình Kỳ Kỳ ngủ một giường.
“Đứng đấy làm gì? Không ngủ à?”
“…”
Mông Trần đứng giữa hai chiếc giường, nhìn Kỳ Kỳ, lại nhìn Sơ Tranh, cực kỳ giống nhóc đáng thương không có nhà để về.
Như này bảo hắn ngủ thế nào?
“Tôi vẫn chưa buồn ngủ.” Mông Trần đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, “Cô ngủ đi.”
Sơ Tranh cũng không nói gì, thật sự tự ngủ trước.
Mông Trần dự định ngủ tạm trên ghế một đêm.
Ghế rất cứng, cực kỳ không thoải mái, mỗi lần Mông Trần vừa mới ngủ, lại sẽ bị bừng tỉnh.
Nhưng rất buồn ngủ, nên hắn cũng không đoái hoài tới những thứ này.
Giữa lúc Mông Trần mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy mình bay lên không, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa vặn trông thấy gương mặt phóng đại của Sơ Tranh.
Phía sau lưng là nệm khá mềm, cô gái nửa ôm lấy hắn, ở phía trên hắn.
Buồn ngủ trong nháy mắt bay đi không ít, hắn giãy dụa lấy muốn ngồi dậy.
“Mau ngủ đi.” Sơ Tranh ấn người trở về.
Mông Trần bị đè cho dậy không nổi, nhịp tim đập thình thịch cuồng loạn.
Sơ Tranh nằm xuống ở bên cạnh hắn, lại nghiêng người sang, ôm hắn vào lòng, cọ lấy cổ của hắn hôn một cái.
Mông Trần không dám động, cứng đờ cả người, trừng mắt nhìn trần nhà.
Sơ Tranh sờ mặt của hắn, để hắn đối mặt với mình: “Không ngủ à?”
“…”
Hắn ngủ kiểu gì?
Mông Trần sắp khóc tới nơi rồi.
Mông Trần không nhớ rõ mình ngủ kiểu gì, ngày hôm sau ngủ dậy thì đã nhìn thấy Kỳ Kỳ bưng lấy mặt, mắt không chớp nhìn hắn.
Mông Trần theo bản năng nhìn sang bên cạnh một chút, không có ai.
“Chị đâu?”
Kỳ Kỳ rất ngoan trả lời: “Đi mua bữa sáng cho anh rồi ạ.”
“Cho anh?”
“Dạ, chị nói như vậy.”
“…”
Mông Trần đỡ đẫn ngồi một lát, rời giường đi toilet, soi gương, thiếu niên bên trong vừa tỉnh ngủ, trên mặt còn mang theo chút ửng hồng.
Hắn nhìn chằm chằm gương, chậm chạp giơ tay sờ lên môi một chút.
Đêm qua…
Chắc là mơ nhỉ?
Chắc chắn là mơ.
Mông Trần dùng nước lạnh rửa mặt để tỉnh táo lại một chút.
–
Sơ Tranh đi vào cùng chị gái cảnh sát nhân dân ở phòng kế bên, chị gái đã ăn sáng rồi, cho nên chỉ có ba người Sơ Tranh ăn.
“Chị ơi, vì sao anh lại có trứng gà?”
“Hắn đang tuổi lớn.”
“Nhưng em cũng tuổi lớn mà?”
“…” Thế thì cũng chỉ còn lại có một quả trứng gà, có thể làm sao?!
Mông Trần cho Kỳ Kỳ quả trứng gà đã bóc được một nửa: “Kỳ Kỳ ăn đi.”
“Cảm ơn anh.” Kỳ Kỳ quay đầu liền mừng khấp khởi nói với Sơ Tranh: “Chị ơi, chúng ta một người một nửa.”
Sơ Tranh: “…”
Mông Trần: “…”
–
Sau giờ cơm trưa, cha mẹ Kỳ Kỳ chạy tới, hai bên gặp mặt, đó chính là hiện trường tai nạn.
Mẹ Kỳ Kỳ khóc như nước sắp tràn ngập núi vàng.
Kỳ Kỳ đại khái là bị mẹ mình ảnh hưởng, trước đó đều không hề khóc, lúc này cũng bắt đầu khóc.
Sơ Tranh thấy dáng điệu này, trong thời gian ngắn không kết thúc được.
Kéo Mông Trần nói với người bên cạnh một tiếng, họ đi trước.
Chờ cha mẹ Kỳ Kỳ khóc xong muốn cảm ơn người, kết quả người đã sớm đi mất.
Lúc trở về Sơ Tranh tìm chiếc xe trên đường, không chen chúc trên xe buýt nữa.
Chuyến này đi, Mông Trần không làm thành được chuyện gì cả.
Nhưng với hoàn cảnh trên trấn kia, Mông Trần cũng cảm thấy chắc là không có việc gì có thể làm được.
Mông Trần nhìn người bên cạnh một chút… Lại cảm thấy dường như không phải không thu hoạch được gì.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, giống như lại không có thu hoạch gì.
Lòng Mông Trần như bị xoắn lại, quấn quấn quanh quanh kéo không ra, nghĩ không rõ được.